Huyền Mặc nắm tay ta trốn trong bóng tối, vẻ mặt hứng thú:
“Dẫn nàng tới xem kịch.”
Ngay cả tiểu tử mấy tháng tuổi hắn cũng mang theo.
“Giọt m.á.u của hắn là ta đoạt được.” Hắn ghé sát tai ta, cười thấp giọng:
“Phu quân nàng có lợi hại không?”
Ta gật đầu, mắt không rời cảnh trước mặt.
Lăng Tiêu tiên tôn vẫn cố chấp không nhận tội. Chư tiên môn tranh luận bất phân thắng bại.
Ngay lúc ấy, trong gương hiện lên cảnh mẫu thân ta bị hồ yêu nhập thể, cuối cùng bị chính tay Lăng Tiêu tiên tôn g.i.ế.c chết.
Tâm ta run rẩy, khẽ thì thầm:
“Mẫu thân...”
--------------------
Đứa nhỏ trong lòng ta cũng nhẹ giọng gọi theo:
“Mẫu thân...”
Bàn tay mềm mại sờ lên má ta, giọng non nớt an ủi:
“Mẫu thân… đừng khóc… g.i.ế.c giết…”
Nó còn nhỏ, nói lắp, nhưng rất đáng yêu.
Bỗng, gió nổi khắp trời. Gió đen cuồn cuộn, cuốn sạch cát bụi.
Một đạo huyền quang sắc bén như tên, đánh thẳng vào dưới đan điền Lăng Tiêu tiên tôn, ba tấc!
Ầm!
Lăng Tiêu tiên tôn thân ngã xuống đất, không gượng dậy nổi.
“Chuyện gì xảy ra?!”
“Gió từ đâu tới vậy?”
“Hắn… c.h.ế.t rồi?”
“Gian ác như thế, nào xứng là tiên tôn? Chắc chắn là thiên đạo không dung!”
Tiếng người xôn xao.
Ta kéo tay áo Huyền Mặc, thấp giọng hỏi:
“Là ngươi ra tay?”
Hắn lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối:
“Ta còn chưa kịp.”
Ta sững sờ, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng.
Nó vẫn cười hì hì, lộ ra nướu đỏ hồng chưa mọc răng, lúm đồng tiền sâu, bộ dạng vô hại.
“Yêu mẫu thân… yêu mẫu thân...”
---------------------
Ngày đại hôn.
Ma giới hưng khởi, trăm tộc đến chúc mừng.
Trụ trì Đại Chiêu tự thân đến trao lại bảo gương linh lung, đồng thời bàn định hiệp nghị hòa bình với Ma giới.
Cuộc chiến kéo dài giữa tiên – ma… tạm dừng tại đây.
Trên lễ điện.
Huyền Mặc mặc hỉ phục đỏ thẫm, tuấn mỹ như thần, giọng trầm ổn vang vọng:
“Nương tử dạy ta: Thượng thiện như thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh. Xử chúng nhân chi sở ố, cố cơ ư đạo.”
Ánh mắt hắn dịu dàng dừng lại nơi ta:
“Ta nghe nương tử là được rồi.”
Dưới phượng quan châu liêm, ta cong môi cười nhẹ.
Chính hay tà, vốn không do thế gian định đoạt.
Lòng không chính, dù ở tiên môn vẫn là ma.
Lòng đã chính, dù ở ma giới cũng có thể tu hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-su-ton-mang-thai-con-cua-ta/chuong-6.html.]
Sư tôn năm xưa của ta, chính là minh chứng.
-------------------
Đêm động phòng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Huyền Mặc ghét con ồn ào, dứt khoát ôm ta bay tới linh tuyền giữa ma giới.
“Ồ, nơi này... ta từng tới?”
“Phải. Khi trong thức hải, ta đã nghĩ... sau này nhất định đưa nàng đến đây tắm thật.”
Hắn nhìn ta không chớp mắt. Ánh trăng soi đáy mắt hắn, ánh đỏ thoáng hiện, tà khí như sóng ngầm.
Ta giơ tay ôm cổ hắn:
“Nói thật đi, năm đó suýt khiến ta nhập ma… có phải chàng cố tình bày mưu?”
Hắn chỉ nhướng mày, không trả lời.
Tiếp đó, hắn bế bổng ta lên, bước vào linh tuyền.
“Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng... nương tử, đừng lãng phí thời gian.”
Miệng vừa nói, đã cúi đầu hôn xuống.
So với thuở còn là tâm ma trong thức hải, giờ đây Ma tôn Huyền Mặc càng thêm tà mị cuồng dã.
Nếu không nhờ ta có ba trăm năm linh lực hộ thể, e là… đã bị hắn giày vò đến tiêu hồn diệt cốt.
Linh tuyền ấm áp, lúc này lại như hỏa diễm.
Nước tung tóe, chốn nương tựa không còn.
Hắn đỡ lấy eo ta, từng nụ hôn như trút xuống tất cả thương niệm chờ đợi.
Ánh trăng mờ dần, khuất vào tầng mây đen…
Ngoại truyện – Góc nhìn của hài tử
1.
Ta tên là Tần Tư Nhiên, theo họ mẫu thân.
Phụ thân ta... là một tên vô lương tâm.
Ông dẫn mẫu thân du ngoạn bốn bể, tiêu d.a.o khoái hoạt, còn để lại cả Ma giới cho ta quán lý!
Người tiên môn thì suốt ngày đến nghị sự, mồm năm miệng mười đòi bàn đạo lý tiên–ma hòa hợp.
Lúc ta còn nhỏ, tiện tay g.i.ế.c kẻ gian Lăng Tiêu, không ngờ lại trở thành... đại công thần.
Từ đó, các tiên môn cứ nhắc mãi câu: “Trừ gian thì được, g.i.ế.c người vô cớ thì không được.”
Mẫu thân ta cũng dạy như thế.
Cho nên ta chỉ nghe lời mẫu thân.
Chỉ nghe mỗi người ấy.
2.
Hai mươi năm trôi qua, phụ thân và mẫu thân chỉ về có ba mươi tám lần.
Ta bắt đầu âm thầm mong... phụ thân sinh thêm vài đệ đệ.
Để chia bớt nỗi khổ Ma giới này cho ta!
Nhưng phụ thân đúng là vô tình tuyệt nghĩa.
Hắn nói: “Mang thai mười tháng, tổn hại ân ái giữa ta và nương tử, không sinh nữa!”
Ta hiến kế:
“Vậy để mẫu thân sinh thử? Mẫu thân trước giờ còn chưa trải nghiệm việc mang thai, cho nàng nếm thử mùi vị một chút…”
Phụ thân cười lạnh:
“Thân thể mẫu thân ngươi yếu đuối, ngươi lại muốn để nàng ấy chịu khổ? Nghịch tử! Có tin ta đánh c.h.ế.t ngươi không?!”
Kết cục... ta bị hắn đánh một trận nhừ tử.
Từ đó, chuyện này chẳng còn ai nhắc tới.
Ôi... ta khổ lắm.
Đệ đệ à, bao giờ ngươi mới ra đời, giải cứu ca ca ngươi khỏi biển sự vụ mênh m.ô.n.g đây?
<Hoàn>