Một hồi hoan lạc qua đi.
Ta biết bản thân không thể tránh né mãi—
Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, đối mặt với… sư tôn.
Nhưng ta không dám.
Vì vậy cứ lần lữa.
Tâm ma thì trái lại, vui vẻ như trẻ nhỏ, vuốt má ta, dỗ dành:
“Dao Gia là cô nương đáng yêu nhất thiên hạ.”
Ta hừ nhẹ:
“Tương lai ngươi ra ngoài, sẽ thấy ngoài kia có biết bao mỹ nhân—
Kẻ kiều diễm, người ngọt ngào, kẻ dịu dàng, người quyến rũ… Ta chẳng là gì cả.”
Hắn nhướng mày:
“Thật có nhiều như vậy sao?”
Ta bực:
“Đúng! Ngươi có thể cưới tam thê tứ thiếp!”
Hắn cười sảng khoái, lại đưa tay xoa đầu ta:
“Dao Gia ngốc… mỹ nhân có đầy rẫy, thì liên quan gì đến ta?
Ta chỉ nhận định một mình nàng.”
Dù biết hắn đang dỗ, lòng ta vẫn mềm đi, không nhịn được mỉm cười.
-------------------------------
Cuối cùng, sư tôn triệu ta xuất khỏi thức hải.
Ta xấu hổ quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Sư tôn dường như không biết chuyện trong thức hải, chỉ lạnh nhạt nói:
“Dao Gia, ngươi làm rất tốt. Tâm ma đã sinh ra cảm tình.”
Ta cúi đầu, giọng khẽ như muỗi:
“Vậy… sau này phải làm gì?”
“Ngươi không cần lo. Lui xuống.”
Ta cúi đầu rời đi, nhưng lòng rối như tơ vò.
Ta không yên tâm… sư tôn định xử trí tâm ma thế nào?
Có… huỷ hắn không?
Ta len lén đi theo, thấy sư tôn bước vào một động phủ phía sau núi.
Trong động có một cỗ quan tài pha lê, trong đó—
Là một thân thể vô hồn, dung mạo giống hệt sư tôn đến chín phần!
“Trời cao hữu đức hiếu sinh.”
Sư tôn trầm giọng niệm pháp quyết:
“Hôm nay cho ngươi nhập thể đầu thai. Chỉ cần về sau không làm ác, thiên đạo tất sẽ dung nạp.”
Ánh sáng trắng bừng lên, chiếu rọi cả động phủ.
Thân thể trong quan tài chậm rãi mở mắt—
Đôi mắt đen như mực, ẩn hiện sắc đỏ như máu.
Hắn ngồi dậy, nở một nụ cười lười biếng.
Nốt chu sa dưới mắt trái tựa giọt huyết, phát ra ánh hồng tà mị.
Ma khí bùng lên bốn phía.
“Quả nhiên… ngươi bị ma khí xâm nhiễm.”
Sư tôn quát một tiếng, đầu ngón tay điểm ra một luồng linh khí, đánh thẳng vào hắn!
Tâm ma mới tỉnh, lực yếu, lập tức bị đánh trúng, ngã xuống bất tỉnh.
----------------------------
Biết tâm ma sẽ lưu lại tông môn để thanh tẩy ma khí, ta mới yên lòng.
Đêm khuya tĩnh mịch, nhân lúc không ai để ý, ta lặng lẽ rời khỏi sư môn.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã một năm.
Ta du ngoạn bốn phương, trở về Đông Châu đại lục, bất ngờ nghe được lời đồn lan khắp nơi—
Rằng Ma tôn Huyền Mặc, kẻ đã tử trận trong đại chiến tiên – ma trăm năm trước, nay đã sống lại.
Ma giới rúng động, quần ma quy phục, thế lực ngày càng lớn mạnh.
Lại nghe—Ma tôn thân là nam tử… lại sinh hạ một hài nhi!
Một năm qua, ma giới toàn lực truy tìm nữ tử bạc tình đã vứt bỏ Ma tôn mà đi.
Nghe nói—là một nữ đệ tử tiên môn.
-----------------------------
Ta đang ở trà lâu, uống trà hóng chuyện.
Một hán tử vỗ bàn nói:
“Nữ tử kia thật vô tình! Ngủ với Ma tôn xong liền phủi tay bỏ đi, không thèm ngoái lại!”
“Không sợ Ma tôn báo thù truy sát sao?” Kẻ khác chậc lưỡi.
Lại có người nói:
“Chắc là người của Hợp Hoan tông thôi, mấy nàng kia vốn nổi danh phóng túng!”
Ta ngồi bên nghe mà không khỏi buồn cười, chen lời hỏi:
“Nhưng… Ma tôn không phải là nam nhân sao? Vì sao có thể sinh con?”
Một lão đạo vuốt râu đáp:
“Tiểu cô nương, ngươi chưa nghe qua ư?
Ma tôn tuy thân mang ma cốt, nhưng đồng thời lại kế thừa một nửa thần mạch thượng cổ.”
Ta nghiêng đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-su-ton-mang-thai-con-cua-ta/chuong-4.html.]
“Thần mạch nào?”
“Chuyên Cổ Thượng Thần.”
------------------------------
Tay ta khẽ run.
Cái tên này… nghe thật quen tai…
Nhớ rồi—khi ở trong thức hải của sư tôn, tâm ma từng nói:
“Chuyên Cổ Thượng Thần, thần hồn giao hợp có thể gieo hạt giống sinh linh.”
Chẳng lẽ… không phải là nói bậy?
Ta hoảng hốt, lắc đầu như điên:
Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể!
“Cô nương? Cô nương không sao chứ?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Lão đạo bên cạnh chưa kịp tới gần, sắc mặt bỗng trắng bệch, hoảng hốt lao ra khỏi trà lâu.
Chỉ trong chớp mắt, trà lâu vốn huyên náo bỗng trống trơn.
Không một bóng người.
Sau lưng lạnh toát.
Ta quay đầu—lòng bàn tay đã vô thức đặt lên chuôi kiếm.
Một thân ảnh đứng phía sau.
Nam tử tóc bạc như tuyết, áo đen tung bay trong gió.
Ngũ quan như họa, mắt đen sâu thẳm, ẩn hiện sắc đỏ nơi đáy đồng tử.
Dưới đuôi mắt—nốt ruồi son như giọt lệ máu, chói mắt dị thường.
Tim ta đập thình thịch, môi run run:
“Ngươi… ngươi không phải sư tôn…
Ngươi là—tâm ma!”
Nam tử chậm rãi mỉm cười, môi cong lên một độ cong vừa tà lại vừa không tà.
Ánh mắt lóe sáng:
“Cuối cùng cũng bắt được nàng rồi.”
Ta lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm, từng bước thoái lui:
“Ngươi… tìm ta làm gì?
Sư tôn chẳng phải đã thanh tẩy ma khí cho ngươi rồi sao?”
Không đợi hắn đáp, ta tung người phá cửa, lướt ra ngoài như mũi tên.
Phía sau, tiếng gió gào thét.
Bỗng eo ta bị kéo mạnh, rơi vào một vòng tay cường tráng.
Giọng nam trầm thấp kề bên tai:
“Còn muốn chạy? Đồ nữ nhân vô lương tâm.”
Tai ta tê rần, định phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng, môi đã bị hắn hung hăng chiếm đoạt.
“Ưm… có chuyện gì… từ từ nói...”
Ta chỉ phát ra được vài âm tiết thì bị hắn cắt lời:
“Hiện tại ta không muốn nói nhảm.”
Ta đang đứng ngự kiếm, giờ thêm một người nữa, thân kiếm chao đảo dữ dội.
Hắn ôm chặt eo ta, tay kia giữ lấy gáy, hôn đến long trời lở đất.
Tâm ta loạn nhịp, thân kiếm rung lắc không ngừng.
Hắn dường như cố ý trừng phạt, siết eo ta đến đau, ra sức giày vò đôi môi ta.
“Dao Gia, lần này nàng đừng hòng thoát!”
Ta bị bắt rồi.
Ba trăm năm tu vi, lại không địch nổi hắn nửa chiêu!
---------------------------
Hắn giam ta trong địa cung Ma tôn Huyền Mặc, nơi ta từng thấy trong thức hải.
Cả tẩm điện u tối, xây toàn bằng hắc ngọc, lạnh lẽo thấu xương.
Chiếc giường hắc ngọc dưới thân ta quen thuộc đến mức khiến ta lạnh sống lưng.
“Ngươi... buông ta ra trước, có gì thì từ từ thương lượng...”
Ta cố gắng mềm giọng.
“Không thương lượng.”
Nam tử lạnh lùng đáp.
Bốn góc giường hắc ngọc bỗng mọc ra dây leo, như có linh tính, vụt quấn c.h.ặ.t t.a.y chân ta.
Ta vùng vẫy, dây leo lại mềm như bông, không làm đau ta… nhưng càng vùng càng bị siết chặt.
“Suốt một năm qua, nàng không nhớ đến ta chút nào sao?”
Ta nghiến răng, không trả lời.
Hắn cúi người, lại dùng hôn thay lời.
Hắn cắn nhẹ lên cổ ta, giọng khàn khàn:
“Nàng bỏ ta, một đi không ngoái đầu.”
Ngón tay hắn siết cổ ta.
Ta thở gấp, vừa định lịm đi thì hắn lại cúi đầu, truyền khí cho ta.
Vừa truyền hơi thở, hắn vừa trừng phạt.
Thân thể hắn lúc này là thực thể, cường tráng, khí tức bức người, so với lúc còn là thần thức, càng thêm mãnh liệt.
“Dao Gia, đây là nàng nợ ta.”
Hắn bịt mắt ta, áp ta xuống, không cho phản kháng.