Không rõ đã qua bao nhiêu ngày đêm.
Ta mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Bỗng tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.
Ta mở mắt mơ hồ, phát hiện bên giường có thêm một đứa trẻ.
“Đứa nhỏ này... từ đâu ra?”
Ta đưa tay chọc chọc lúm đồng tiền trên má nó.
Đứa trẻ thật đẹp, ngũ quan tinh xảo như được khắc từ ngọc.
Mi cong dài, đôi mắt đen tròn long lanh nhìn ta, không hề sợ sệt.
Giống ta đến kỳ lạ—
Hai lúm đồng tiền, cười lên là lộ.
“Ha ha ha...”
Nó cười khanh khách, đôi môi nhỏ mấp máy, phun bong bóng nước bọt.
Ta cười khẽ, vuốt mặt nó:
“Con nhà ai mà buồn cười vậy...”
---------------------------
“Con của nàng.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ta ngẩng đầu, thấy một thân ảnh áo đen đứng trước giường, tuấn mỹ tuyệt luân, ánh mắt thâm trầm.
“Ngươi nói gì?”
Ta giật mình: “Ta chưa từng mang thai, càng chưa từng sinh nở...”
Nam tử cúi người, nhìn sâu vào mắt ta.
Ta bị ánh nhìn ấy khiến lòng rối bời, vội đẩy n.g.ự.c hắn ra:
“Ngươi làm gì vậy?”
Hắn bất ngờ véo má ta:
“Nữ nhân vô lương tâm.”
Ta đau điếng, còn chưa kịp phản ứng, đứa trẻ đã oa oa khóc như bất bình thay ta.
“Con cũng giống nàng, vô lương tâm.”
Nam tử hừ lạnh, bế đứa bé lên:
“Có mẫu thân rồi, không yêu phụ thân nữa sao?”
-----------------------------
Tính trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, nó lập tức bật cười.
Hắn nhấc tay gõ nhẹ vào trán nó:
“Đừng giở chiêu này, lão tử không mắc lừa đâu.”
Ta nhìn cảnh ấy mà đầu óc choáng váng.
Cha hiền con thảo?
Tâm ma... có con rồi?
------------------------
Ta bị nhốt trong cung điện, ngày ngày nuôi con.
Đứa nhỏ thiên phú dị bẩm, uống sương ăn khí, chỉ vài ngày đã lớn như trẻ một tuổi.
Nó biết gọi ta “mẫu thân”, giọng trẻ con nũng nịu vang lên không ngừng.
Ta vẫn chưa hoàn hồn.
Không mang thai mười tháng, không đau đớn sinh nở, ta đã có một đứa con?
“Mẫu thân, hôn hôn~”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nó mút môi, vươn tay đòi hôn.
Ta vừa cúi người thì cổ áo bị kéo giật lại.
Giọng nam tử ghen tuông vang lên sau lưng:
“Không được hôn nó.”
Hắn kéo ta lại, mặt dày nói:
“Nàng chỉ được hôn ta.”
-------------------------
Đứa trẻ lại khóc to, nước mắt ngắn dài:
“Phụ thân xấu xa! Mẫu thân hôn hôn!”
Nam tử hừ lạnh, đặt đứa nhỏ lên giường hắc ngọc:
“Tự chơi đi.”
Đứa bé khóc vài tiếng, thấy không có tác dụng, liền cầm dây leo chơi đùa một mình.
Ta nhịn không được bật cười.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo:
----------------------
“Bẩm Ma tôn! Người của tiên môn đã đến!”
“Lăng Tiêu tiên tôn dẫn theo các tông môn lớn, xông vào ma vực!”
“Chờ Ma tôn hạ lệnh!”
Ta giật thót.
Lăng Tiêu tiên tôn—sư tôn của ta!
Ta ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt:
“Ngươi… chẳng lẽ là Ma tôn mà họ nói?”
Nam tử khẽ nhướn mày, cúi đầu hôn lên trán ta, nhẹ giọng:
“Dao Gia ngốc... Cuối cùng nàng cũng hiểu rồi.”
------------------------
Tiếng hô vang dội khắp lối vào ma vực.
“Huyền Mặc, ngươi là tôn chủ một giới, dám làm thì dám chịu!”
“Ngươi hại c.h.ế.t bao nhiêu nữ đệ tử của chúng ta, hôm nay phải đòi lại công đạo!”
“Kẻ điên cuồng, ra đây chịu chết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-ma-su-ton-mang-thai-con-cua-ta/chuong-5.html.]
Ta nghe mà mờ mịt chẳng hiểu gì.
Huyền Mặc ôm ta bay khỏi địa cung, hướng đến kết giới ma vực.
Trên đường, hắn khẽ nói:
“Một năm nay, tiên môn liên tục mất tích nữ đệ tử. Tất cả đều bị kẻ dùng làm lò luyện tu tà pháp mà chết.”
Ta cau mày: “Sao bọn họ lại quy tội cho ngươi?”
Hắn cười lạnh:
“Vì khuôn mặt ta… rất giống một người.”
Tim ta đập mạnh.
Ta đã mơ hồ đoán được—là sư tôn.
Khuôn mặt sư tôn và Huyền Mặc… giống nhau đến chín phần.
----------------------
Vừa đến nơi, sư tôn đã quát lớn:
“Nghiệt đồ! Lại câu kết với ma giới, phản bội sư môn!”
Ta định giải thích, Huyền Mặc đã vươn tay ngăn ta, lạnh nhạt nói:
“Lăng Tiêu tiên tôn, ngày đó ta lạc vào thức hải của người, người tưởng ta là tâm ma do bản thân sinh ra. Đúng chứ?”
Sư tôn lạnh như băng:
“Không sai. Vì muốn ngươi hướng thiện, ta tìm một thân xác vô chủ cho ngươi nhập thể. Không ngờ, ngươi lại là tàn hồn của Ma tôn Huyền Mặc!”
Huyền Mặc cười lớn, tay áo khẽ vung, một chiếc bảo gương linh lung lơ lửng giữa không trung.
“Đây là thần khí thượng cổ, ghi lại toàn bộ sự việc. Lăng Tiêu, tự mình xem đi.”
Mặt kính mờ sương dần hiện lên hình ảnh.
Một nam tử áo đen, thần sắc hung lệ, bắt nữ đệ tử tiên môn, hút linh khí, luyện tà pháp, khiến các nàng tán thân mà chết.
Dung mạo kia—giống hệt Huyền Mặc.
Chỉ khác, không có nốt ruồi son dưới mắt.
------------------------------------
Sư tôn nghiến răng:
“Ngụy kế! Chẳng qua là ngươi cố tình che đi nốt ruồi để vu họa cho ta!”
Ta đứng lặng. Trong lòng lạnh giá.
Ta từng thấy trong thức hải—sư tôn tự tay g.i.ế.c mẫu thân.
Lúc ấy, ta cho là ảo ảnh do tâm ma tạo ra.
Giờ đây, e là sự thật...
Huyền Mặc mất kiên nhẫn, giơ tay kết ấn.
Một ngọn hỏa diệm sơn khổng lồ bùng phát từ lòng bàn tay hắn, rực rỡ như thác lửa, oanh kích vào kết giới!
Ầm một tiếng, đất trời rung chuyển!
Đệ tử tiên môn hoảng loạn, vội vã ngự kiếm thoái lui.
----------------------
“Một kích tùy tay của Ma tôn… lại cường đại đến thế...”
Chúng tiên thất sắc.
Huyền Mặc ném bảo gương ra, lười nhác nói:
“Cầm lấy, tùy các ngươi kiểm tra thật giả.”
Bảo gương bay về phía trụ trì chùa Đại Chiêu.
Hắn mỉm cười:
“Lão hòa thượng, ta thấy ngươi thuận mắt, cho mượn xem chơi.”
------------------
Về đến tẩm điện, ta im lặng hồi lâu.
Sư tôn… có thể chính là kẻ g.i.ế.c mẫu thân.
Năm xưa để ta vào thức hải, là muốn lợi dụng tình cảm của tâm ma để dẫn hắn nhập thể.
Một thân xác giống hệt hắn—sau này gây họa, tất cả đổ lên đầu tâm ma, sạch sẽ thoát thân.
Chỉ là hắn không ngờ—tâm ma lại chính là Ma tôn.
“Muốn báo thù không?”
Giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng, vòng tay ấm áp ôm lấy ta.
“Giết sư phụ sẽ bị thiên phạt, bảy đạo thiên lôi, e nàng không gánh nổi. Nhưng không sao... ta thay nàng chịu.”
Ta xoay người, dựa vào n.g.ự.c hắn, không nói một lời.
Đây là nghiệp ta, ta phải tự giải.
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Bé con trên giường hắc ngọc chớp mắt to tròn, nũng nịu:
“Con chịu thay mẫu thân!”
--------------------
Ta bị tiểu tử kia chọc cười, cúi người xoa đầu nó:
“Con còn nhỏ xíu thế này, bị sét đánh một cái là tan xác rồi.”
Bé con không phục, năm ngón tay nhỏ không ngừng múa may, miệng còn phồng ra thổi bong bóng nước bọt:
“Thay mẫu thân… g.i.ế.c giết…”
Lời trẻ thơ, ta cũng chẳng để tâm.
----------------------
Một tháng sau.
Trụ trì chùa Đại Chiêu dẫn đầu chư tiên môn, thảo phạt Lăng Tiêu tiên tôn.
“A di đà Phật. Lăng Tiêu thí chủ, nên tự giải quyết cho yên.”
Đại sư ném bảo gương linh lung ra giữa thiên không.
Tội nghiệt của Lăng Tiêu, một lần nữa phơi bày trước mắt thế nhân.
“Thần khí thượng cổ, không thể làm giả.”
“Trong bảo gương có hòa m.á.u của Lăng Tiêu thí chủ, có thể truy hồi quá khứ.”
“Ngươi g.i.ế.c người vô số, lẽ nào còn chối?”