Số Mệnh Tốt

Chương 23 - Hoàn

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng cầu xin cữu phu nhân nâng ta làm bình thê, cùng nuôi dưỡng đứa trẻ này.

 

Hiện giờ hai bọn họ không còn đối chọi nữa, cả hai cần dựa vào nhau, tứ tiểu thư cần cữu phu nhân làm chỗ dựa để sống trong phủ, cữu phu nhân làm chỗ dựa cho tứ tiểu thư để nàng không bị ức hiếp, bà đã lớn tuổi, sau này còn phải trông cậy vào tứ tiểu thư bảo vệ cho Diên Bình.

 

Quả nhiên, nam nhân là gốc rễ làm rối loạn gia đình.

 

Không có biểu công tử, trong viện trở nên hòa thuận.

 

Đợi Diên Bình lên ba, tứ tiểu thư bệnh nặng qua đời.

 

Năm ấy nàng rơi xuống nước tổn hại đến thân thể, sống thêm mấy năm nay cũng là nhờ vào danh y, hảo dược chống đỡ.

 

Cữu phu nhân thắp cho nàng nén nhang, lời mang thâm ý: "Nàng là tiểu thư của ngươi, ngươi cũng xuống tay được sao."

 

24

 

Ta bình thản, quỳ trong linh đường.

 

"Ta cũng là mẫu thân của Diên Bình."

 

Ta không muốn g//iết nàng.

 

Nhưng Diên Bình đã lớn, tứ tiểu thư lại không dung được ta nữa.

 

Không ai muốn từng bước bị bức tử, ta chỉ có thể ra tay trước.

 

May mắn chính là, bước cờ này, ta đi đúng rồi.

 

Nhị tiểu thư tới tiễn đưa tứ tiểu thư, ngồi đối diện ta rất lâu.

 

Ta đuổi người đi thay trà, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.

 

Trên bàn là điểm tâm sáng nay ta tự làm, nàng cầm lên nếm thử một miếng: "Điểm tâm vẫn giữ hương vị cũ, chỉ là người đã thay đổi."

 

Ta sờ mái tóc đã lấm tấm sợi bạc, đúng là thay đổi rồi.

 

Tranh đấu trong phủ làm ta lao tâm lao lực, mới chỉ hai mươi tóc đã bạc.

 

"Tiểu thư nói đúng, chỉ mới mấy năm, ta đã già rồi."

 

Ta cười tự giễu.

 

Thấy ta giả ngu, nàng nổi giận: "Ngươi biết ta không nói chuyện đó, tứ muội muội đang yên lành sao lại đột nhiên bệnh nặng qua đời được? Ngươi đã là bình thê rồi, những gì có thể cho đều đã cho ngươi, vì sao không chừa cho nàng một đường sống!"

 

Ta cảm thấy nực cười vô cùng, hỏi ngược lại nàng: "Đường sống ư? Rốt cuộc là ai không cho ai đường sống. Lúc trước công tử Vệ gia giả ch//ết, người cả viện chạy hết, vì sao chỉ có mình ta không hay biết gì, vì sao phu nhân lại biết đại công tử thích ta, bốn Châu bọn ta bà ấy còn không phân rõ ai với ai, còn cả vì sao tứ tiểu thư lại biết phương pháp thai lớn khó sinh, lúc di nương kia ch//ết nàng chỉ mới bốn tuổi thôi. Nhị tiểu thư, ta theo ngươi mười năm, ngươi nói cho ta, rốt cuộc là ai không cho ta đường sống."

 

Nhị tiểu thư ngây người: "Ngươi biết tất cả."

 

Một hồi lâu sau, nàng cười rất khó coi: "Là ta có lỗi với ngươi."

 

Trước khi đi, nàng nhét cho ta một lá thư.

 

Nặng trịch.

 

Ta mở ra xem, là vòng bạc cũ và một tờ giấy viết tám chữ.

 

"Chiêu Chiêu như nguyện, hàng năm yên bình."

 

Lúc mới tới bên cạnh nàng, ta còn chưa gọi là Vân Châu, nàng hỏi tên ta, nói hai chữ Chiêu Chiêu nghe rất hay.

 

Ta nhỏ giọng đáp, là cha nương bỏ hai xu lấy được cái tên này cho ta.

 

Nàng khen ngợi tình cảm cha nương dành cho ta, rồi đặt cho ta cái tên Vân Châu.

 

Nha hoàn bên cạnh nàng đều phải có chữ "Châu".

 

Sau khi nhị tiểu thư trở về, ngày hôm sau liền qua đời.

 

Hạ nhân hầu phủ tới báo tin nói nàng ăn lầm hạnh nhân, tối qua phát bệnh nhưng cắn răng không nói, các bà tử bên cạnh cũng không hay biết gì.

 

Người hầu hạ nàng đúng là vô tâm, ngay cả nàng không thể ăn hạnh nhân cũng không hay.

 

Nhưng thế cũng tốt, chuyện của tứ tiểu thư có thêm một người biết lại thêm một phần rủi ro, Diên Bình trưởng thành sẽ phải thi cử, nó không thể có một mẫu thân mưu hại chủ cũ.

 

Một tiểu thư đã xuất gia qua đời, hầu phủ chỉ cử quản gia lo liệu.

 

Ở trong phủ bao năm, ta đã hiểu ra.

 

Không phải chỉ thiếp thất không có kết cục tốt, mà người vô dụng cũng không xứng sống.

 

Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn vậy.

 

Dù trước đây ta chỉ là một nha hoàn, nhưng đại công tử hầu phủ chính miệng nhận ta làm muội muội, thân phận không hề thua kém.

 

Con của ta rất thông minh, chưa tới mười hai tuổi đã đậu tú tài.

 

Sau đó là cử nhân, tiến sĩ, rồi diện kiến thánh thượng, được phong thám hoa lang, trở thành khâm sai đại thần.

 

Việc đầu tiên làm chính là đại nghĩa diệt thân, tịch biên hầu phủ.

 

Đại công tử lúc đó đã là gia chủ kinh ngạc trong thoáng chốc, tựa như không hề ngờ tới.

 

Rồi hắn cười nói: "Quả nhiên không nhìn lầm ngươi, nếu lúc trước ngươi đi theo ta, con của chúng ta hẳn cũng sẽ thông minh như vậy."

 

Ta bưng điểm tâm ra, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

 

"Ngươi chưa từng thật lòng thích ta, ngươi mượn danh thích ta làm phu nhân buông lỏng cảnh giác, làm bà ta cho rằng chỉ cần nắm ta trong tay là có thể chèn ép được được ngươi, ngồi ngục lao một lần liền diệt trừ được thiếu phu nhân vô dụng với mình, lợi dụng sự áy náy của tam tiểu thư hóa giải nguy nan cho hầu phủ, còn cả tứ tiểu thư, ngũ thiếu gia, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/so-menh-tot/chuong-23-hoan.html.]

Đại công tử cầm một miếng bánh.

 

"Ta đâu muốn hại tứ muội, là tự nó vô dụng, bị một thiếp thất hại cho không thể hoài thai, còn cần ta nghĩ cách bảo vệ mối quan hệ thông gia."

 

Hắn nhìn về phía ta: "Chỉ sơ ý mình ngươi, không ngờ ngươi thật sự có thể xuống tay với các chủ tử của mình."

 

Không gì là không thể.

 

Ai cũng muốn sống mà thôi.

 

Tứ tiểu thư đơn thuần ngày xưa chỉ vì nghe vài câu của Tạ di nương, nếu thả ta đi đại công tử sẽ mặc kệ nàng ta, mới làm nàng ta nghĩ đến ý định mượn bụng sinh con.

 

Đại công tử đúng là suy tính chu toàn, vừa thiết kế để tứ tiểu thư đưa ta lên giường biểu thiếu gia, vừa làm bộ lưu luyến ta.

 

Ta trung thành như thế, lại có tầng tình nghĩa ấy, đứa trẻ sinh ra đương nhiên cũng sẽ thân thiết với hầu phủ.

 

Những năm qua hắn diễn rất tốt, Diên Bình đã lớn như thế, hắn vẫn có thể nói những lời ngọt ngào cả đời chỉ yêu mình ta.

 

Bánh ngọt bị bóp thành mảnh vụn, đại công tử cười giễu:

 

"Ta ghét nhất chính là đồ ngọt, thứ tử muốn nổi bật thì phải không chừa thủ đoạn, ta không sai, ta sống lâu hơn bất kỳ ai trong hầu phủ."

 

25

 

Cuộc đời của ta, nửa đầu gian truân, nửa sau hưởng hết vinh hoa phú quý.

 

Diên Bình từng bước thăng chức, thỉnh phong cáo mệnh phu nhân cho ta.

 

Nhi tử hiếu thuận, con dâu hiền huệ, tôn tử tôn nữ vui vẻ quây quần dưới gối, ta là lão thọ tinh được người người trong kinh thành hâm mộ.

 

Hàm Châu hiện giờ đã có tôn tử, một nhà mấy chục miệng ăn làm ruộng ở nông thôn, ngày đêm vất vả.

 

Chỉ có lúc tới thỉnh an ta mới có chút thời gian nghỉ ngơi, nàng nói trong bốn người chỉ mình ta là có số mệnh tốt nhất, từ một tiểu nha hoàn tầm thường chuyển mình thành lão thái quân.

 

Ta thích nằm trên ghế bập bênh ngoài phòng, phơi nắng ấm ngày xuân.

 

Tiểu tôn tôn bước qua ngưỡng cửa, tay giơ một chùm quả đỏ tươi.

 

"Tổ mẫu xem đây là cái gì?"

 

Hai năm gần đây, mắt ta đã mờ, ôm tiểu tôn tôn tròn o lên nói:

 

"Ồ, cầm thứ tốt gì thế?"

 

Ta chỉ thấy quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra.

 

Ta đã già rồi, dần dần quên nhiều chuyện.

 

Người và chuyện khi còn trẻ thường xuất hiện trong đầu.

 

Nhớ đến tứ tiểu thư thích ăn điểm tâm ta làm, ngũ công tử tặng ta tượng gỗ, tam tiểu thư dùng diệu kế cứu ta khỏi khổ nạn, nhị tiểu thư kéo ta ngủ chung giường, Lưu ma ma kéo tai ta.

 

Nhớ đến sợ hãi khi mới vào phủ, nhớ đến cùng nằm chung một chiếc chăn với Hàm Châu.

 

Nhớ đến lúc nương bảo người môi giới mang ta đi, ta gào khóc, nói nương ta ăn ít làm nhiều, đừng bán ta đi.

 

Nhớ nhất là năm tổ mẫu bệnh nặng, cha lên thị trấn mua về một xâu kẹo hồ lô bọc trong túi giấy dầu.

 

Chảy mật đường, mùi thơm ngọt.

 

Tổ mẫu không ăn, nói bà sắp ch//ết không nếm ra mùi vị, cho bà ăn chỉ lãng phí, bảo cha chia cho bọn ta.

 

Một xâu chỉ có bốn quả, ông không thiên vị, chia đều cho bốn đứa trẻ.

 

Đại tỷ cầm l.i.ế.m từ từ ăn, tam đệ vội vàng một ngụm ăn hết, tứ muội miệng nhỏ, mừng rỡ gặm.

 

Ta cũng thích, nhưng nương còn chưa về, ta xé một miếng giấy dầu bọc lại, muốn chờ nương về ăn cùng.

 

Đệ đệ, muội muội ăn xong lại đòi của ta, vây quanh ta gào khóc.

 

Lúc nương trở về, ta như hiến bảo bưng qua.

 

Bà không ăn mà chia làm hai cho đệ đệ, muội muội đang khóc quậy: "Con không thích ăn thì đưa cho các em từ sớm đi, làm ai cũng không vui."

 

Ta ngây ngốc nhìn, nói: "Ta để dành ăn chung với nương."

 

Sau này, lúc người môi giới tới dẫn ta đi, nương đuổi theo nhét cho ta một xâu kẹo hồ lô.

 

Chỉ là ta giãy quá mạnh, kẹo hồ lô rơi xuống đất, lăn một vòng dính đầy bụi đất, bị người môi giới đạp lên.

 

"Tổ mẫu, tổ mẫu, người thử một miếng đi, ngọt lắm."

 

Ta bừng tỉnh, thì ra ta cũng đã làm tổ mẫu rồi.

 

À, ta nhớ ra rồi, cái này gọi là kẹo hồ lô.

 

Tiểu tôn tôn vẫng đang thúc giục, ta cắn một miếng trên tay nó.

 

Tất cả đều lừa ta.

 

Không ngọt chút nào.

 

Nương, kẹo hồ lô ta mong muốn cả đời, thật là đắng.

 

[Hoàn.]

 

Mng đọc xong cho sốp xin đánh giá trên fb: Tia Nắng Sau Mưa nha, sốp cảm ơn nhiều ạ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận