Năm ngoái tam tiểu thư mất vì trúng phong hàn, Ngọc Châu trung nghĩa ra đi cùng chủ tử, thật giả thế nào không rõ, nhưng có rõ cũng không thể làm gì hơn.
Tạ di nương đã lập phật đường ở trong viện, ngày đêm tụng kinh cầu phúc, lão gia thấy bà ấy trầm ổn hơn nhiều nên để bà ấy quản chuyện trong nhà, chờ tân thiếu phu nhân vào cửa lại tính.
Nghỉ ngơi ước chừng một tháng, một nhóm người Tôn phủ đến nhận lỗi.
Đại công tử và ngũ công tử dạy dỗ biểu công tử một trận, cảnh cáo hắn phải đối xử tốt với tiểu thư.
Ta biết rõ, bọn họ quản được nhất thời không quản được một đời, tứ tiểu thư phải tự mạnh mẽ mới có thể sống tốt.
Nàng khóc không chịu trở về Tôn gia, ai nói cũng không được.
Không còn cách nào, Tạ di nương đành phải ra mặt.
Không biết bà nói gì, nhưng cuối cùng, tứ tiểu thư cũng đồng ý trở về.
Trước khi đi, đại công tử đột nhiên chặn cửa, thương lượng với tứ tiểu thư muốn giữ ta lại.
Nhưng nàng sợ hãi kéo ta không buông tay, khuyên can mãi cũng không chịu rời ta.
Ta đau lòng, cắn răng cùng nàng đến Tôn phủ.
Sau khi quay lại, tứ tiểu thư không gần gũi với biểu công tử, bắt ta gác đêm mỗi ngày, khóc nói mình sợ c-h-ế-t.
Sợ c-h-ế-t không minh bạch giống như tam tiểu thư.
Sợ đến mức, nàng đột nhiên nói với ta: "Tạ di nương nói có con rồi sẽ tốt, nhưng lần trước rơi xuống nước cơ thể ta bị tổn thương, đại phu nói ta không thể có con được nữa."
Vậy ta mới hiểu, chẳng trách nàng c-h-ế-t cũng không chịu trở về Tôn phủ, còn nói bản thân vĩnh viễn không thể đứng vững gót chân.
"Bà ấy nói, bản thân không thể sinh thì người tin cậy bên cạnh sinh cũng có thể dựa vào."
Nàng ngẩng đầu dậy từ trong n.g.ự.c ta, khuôn mặt đẫm nước mặt.
"Ngọc Châu tỷ tỷ, người ta tín nhiệm nhất chỉ có tỷ thôi."
22
Ta như rơi vào hầm băng, tứ chi c-h-ế-t lặng, dường như không còn là của mình.
Ta đứng c-h-ế-t trân.
Tứ tiểu thư vòng qua ta xuống giường ra mở cửa phòng.
Biểu công tử đợi đã lâu, vội vàng bước vào.
"Ngươi thú vị hơn tiểu thư nhà ngươi nhiều, biết cả cưỡi ngựa, nhìn kỹ cũng có mấy phần nhan sắc đấy, trong đám nha hoàn chỉ có ngươi là tránh né ta, nhưng giờ chẳng phải cũng vào tay ta rồi đó sao."
Đau đớn đêm đó, ta không bao giờ muốn nhớ lại.
Ta chỉ biết là, tứ tiểu thư mà ta xem như muội muội đã bỏ thuốc vào đồ ăn của ta, tự tay đẩy ta cho một con súc sinh.
Ta không thể đi được nữa, không đi khỏi thâm trạch đại viện này được nữa rồi.
Có lẽ đây chính là số mệnh của ta, cố gắng cả đời cũng không nắm được thứ gì trong tay.
Ta cứ thế mê man đi.
Đừng tỉnh lại nữa.
Đừng tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/so-menh-tot/chuong-20.html.]
"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu."
Có người đang gọi ta, giọng nói rất đỗi quen thuộc, vừa nghe, ta liền muốn khóc.
Ta cố gắng mở mắt ra.
Là tiểu thư.
Mắt nàng đỏ hoe, mừng rỡ phát khóc: "Cuối cùng cũng tỉnh, đã ba ngày rồi."
Ta nhào vào lòng nàng khóc lớn, muốn kể cho nàng nghe ta uất ức bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu.
Lời đến miệng lại nuốt trở vào.
"Ngươi nói tên cũ của ngươi là Chiêu Chiêu, chúng ta đổi lại tên cũ, ta mang ngươi đi có được không?"
Ta rơi nước mắt, gật đầu.
Tứ tiểu thư từ ngoài cửa bước vào, quỳ xuống đất dập đầu.
"Nhị tỷ tỷ, xin tỷ để Vân Châu ở lại thêm hai năm được không, chờ nàng sinh một nam hài, ta sẽ không ngăn cản nữa."
Tiểu thư giận dữ tát nàng ấy: "Nàng không nợ gì muội, muội lại muốn lấy mạng nàng như thế, mấy ngày qua muội còn chưa thấy rõ sao?"
"Nhưng nàng đi rồi, người c-h-ế-t chính là ta, nhị tỷ tỷ, xem như ta cầu xin tỷ, tỷ nhẫn tâm nhìn ta c-h-ế-t sao, người trong phủ đều mong ta c-h-ế-t, ta là thân muội muội của tỷ mà, sao tỷ có thể không cứu ta!"
Tứ tiểu thư khóc thảm thiết, dập đầu với chúng ta.
Ta giãy khỏi tay nhị tiểu thư, từ từ nhắm mắt lại, ở bên nhị tiểu thư bao năm, ta hiểu rất rõ nàng ấy.
Nàng cho phép tứ tiểu thư nói hết câu, có lẽ trong lòng nàng đã sớm có quyết định rồi.
Giữa cốt nh//ục chí thân và nha hoàn bầu bạn nhiều năm, sao nàng có thể chọn ta.
Liệu có ai sẽ chọn ta?
Nàng không còn là tiểu thư của ta nữa.
Nhị tiểu thư rời đi, nàng nói chờ thêm thời gian nữa, chờ tứ tiểu thư có chỗ dựa, nàng sẽ tới đón ta.
Câu hứa hẹn đó ta đã nghe vô số lần, trước đây khi bán ta, nương cũng dỗ ta như thế.
"Chờ tình hình trong nhà tốt lên, nương sẽ chuộc con về."
Lúc hầu hạ nhị tiểu thư, nàng cũng nói: "Chờ lúc ta xuất giá, sẽ trả khế ước bán thân cho ngươi."
Lại về sau, phu nhân cũng nói: "Chờ tứ tiểu thư đứng vững gót chân, sẽ trả khế ước bán thân cho ngươi."
Một tờ giấy mỏng, giam giữ ta suốt bao nhiêu năm qua.
Bụng ta rất không chịu thua kém, chỉ một đêm đó đã có, tứ tiểu thư chăm ta như trời.
Tổ yến, vi cá, trái cây tươi đưa tới mỗi ngày, ba ngày xem mạch một lần, sợ ta bị ám hại, tứ tiểu thư còn không cho ta ra ngoài, ngày ngày canh giữ không cho ta xuống giường.
Nha hoàn hầu hạ ta ngưỡng mộ nói: "Thiếu phu nhân thật tốt với ngài, phúc khí như thế không phải ai cũng có."
Thật sự là phúc khí sao?
Nếu có thể, ta rất muốn nhường phúc khí đó cho nàng ta.