Ta vừa cất bạc xong, Hỉ Nhi bên cạnh tứ tiểu thư đã tìm tới: "Mau đến, ngũ công tử mang về nhiều thứ mới lạ lắm."
Có lồng nuôi dế, búp bê gỗ, trâm bạc kiểu dáng mới lạ, còn có vài loại trái cây kỳ lạ không biết tên.
Tiểu nha hoàn đưa tới cũng chen trong phòng xem.
Ngũ công tử còn tặng riêng cho ta vài món đồ gỗ nhỏ hình bánh ngọt, nói nhớ ta thích ăn mấy thứ này.
Người trong phòng nhao nhao cười trêu ta.
Tứ tiểu thư cái gì cũng thích, cầm cái này lại ngắm cái kia: "Nếu có nhị tỷ tỷ và tam tỷ tỷ ở đây thì tốt rồi, các tỷ ấy cũng thích mấy thứ này."
Một câu làm mọi người sững sờ.
Ngũ công tử nói: "Tứ tỷ tỷ yên tâm, trước khi về phủ ta đã qua chỗ nhị tỷ tỷ, ném đồ mang cho tỷ ấy vào trong viện, tỷ ấy không nhận cũng phải nhận. Phần của tam tỷ tỷ ta cũng giữ lại rồi, bao giờ tỷ ấy về tỷ thay ta chuyển cho tỷ ấy."
Lời tuy nói vậy, nhưng từ khi xuất giá đến giờ tam tiểu thư chưa từng trở lại, giờ đã tháng chạp mà quận vương phủ cũng không cho người đưa lễ tết đến.
Vừa nhắc người liền xuất hiện.
Mấy ngày sau, tam tiểu thư trở về.
Nàng mặc áo cáo mệnh, gầy hơn trước rất nhiều.
Tạ di nương đi vòng quanh nàng, miệng niệm "A Di Đà Phật."
Tứ tiểu thư không biết chừng mực, vui vẻ ôm cánh tay nàng, lại thấy nàng theo bản năng tránh đi, mày chau lại.
Ta cảm thấy không đúng, tiến tới vén tay áo nàng lên.
Cánh tay nàng đầy vết đỏ, sưng vù, có chỗ còn rỉ m//áu.
Hỏi sao tam tiểu thư cũng không chịu nói, ép hỏi hồi lâu Ngọc Châu mới khóc kể:
"Quận vương phi bắt tiểu thư canh tư phải đến trong viện hầu hạ chải đầu rửa mặt, không cho nha hoàn bà tử trợ giúp, lúc dùng bữa phải đứng hầu, hở tí là đánh là chửi, quận vương gia cũng mặc kệ. Quận vương phi thường nói chúng ta chịu ơn vương phủ, tiểu thư cũng giống như đám nha hoàn bán mình, ngài ấy muốn sai bảo thế nào thì sai bảo thế đó."
Ta thầm hận quận vương phi lòng dạ ác độc, chẳng khác nào thiếu phu nhân ngày xưa.
Chẳng lẽ cùng do một lão bà dạy ra?
Tam tiểu thư ngăn hai vị công tử đang giận dữ lại, cười khổ: "Quản được nhất thời không quản được một đời, dù sao ta cũng phải sống dưới quyền người ta cả đời."
Đang nói chuyện, xe ngựa của quận vương phủ đã tới đón, mặt tam tiểu thư lập tức xám xịt.
Nàng cầu xin lão gia: "Dù sao cũng để ta ở nhà, nghỉ ngơi vài ngày được không?"
Lão gia chưa kịp nói gì, phu nhân đã ôm chầm lấy tam tiểu thư: "Cứ nói ta bị bệnh, giữ tam nha đầu lại mấy ngày."
Đoàn người liên tục cúi đầu cảm tạ, rồi theo Tạ di nương trở về viện.
Giống như trước đây khi còn ở hầu phủ, tam tiểu thư cười cười nói nói, dường như vẫn còn là cô nương như xưa.
Bà tử lớn tuổi thường tám chuyện, lén truyền nhau rằng chắc chắn quận vương gia chưa từng vào phòng tam tiểu thư, nhìn dáng đi là biết nàng vẫn còn là khuê nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/so-menh-tot/chuong-14.html.]
Nhưng những ngày thanh nhàn luôn trôi qua rất nhanh.
Xe ngựa của vương phủ lại tới đón, Tạ di nương giữ chặt tam tiểu thư không chịu buông tay.
Lão gia tự mình nhét bạc cho quản sự vương phủ, nhờ hắn cho thêm mấy ngày.
Quản sự đó bình tĩnh nhận bạc, rồi đưa một thái y tới: "Nghe nói phu nhân trong phủ bị bệnh, trắc phi hầu hạ vài ngày vẫn không tốt lên, vương phi nhà ta nhân từ, cố ý mời thái y tốt nhất đến xem."
Tam tiểu thư không còn cách nào, chỉ đành ngậm nước mắt rời đi.
Lần đi này, ta không còn gặp lại nàng nữa.
16
Phu nhân thật sự đổ bệnh.
Từ ngày tiểu thư không muốn hồi phủ, bà liền bệnh không ngừng, lúc khá lên, lúc lại tái bệnh, không mấy khi khỏe.
Các chủ tử ở trên sống không tốt, hạ nhân trong phủ ai nấy đều cụp đuôi làm việc.
Ta không hiểu chuyện trên quan trường, nhưng nhìn tiền viện ngày nào cũng có người chịu phạt liền biết, đường làm quan của lão gia cũng không được thuận lợi.
Cha Bích Châu đã theo lão gia mấy chục năm, chỉ một ngày lỡ lời liền bị đánh bản tử, cả nhà bị đày đến điền trang.
Ta biết, chuyện này nhất định có bàn tay của phu nhân xen vào.
Đáng thương Bích Châu còn chưa rõ sống c-h-ế-t.
Lòng ta bi ai.
Người xưa có câu họa đến dồn dập, chẳng biết sao, lão gia cũng bị cuốn vào vụ án tham ô.
Nhưng khác ở chỗ, đại công tử là bị hãm hại, còn lão gia là tham ô thật, còn là tham ô tiền cứu trợ thiên tai.
Hầu phủ giàu sang như thế, vậy mà cũng phải tham ô, nhận hối lộ.
Đại công tử bất lực nói: "Kinh đô này, ai nấy đều ưa nịnh hót, mời tiệc đưa lễ, lo lót trên dưới, hiến trân bảo cho các quý nhân, cả phủ mấy trăm miệng ăn, y phục trang sức son phấn của các ngươi có thứ nào không cần bạc. Chỉ riêng than củi mùa đông đã tốn mấy ngàn lượng bạc, ngươi nghĩ lợi nhuận từ điền trang có đủ không?"
Trong phòng đang đốt than hồng la, một cân một lượng bạc, đủ cho nhà bình thường tiêu xài một tháng.
Thấy ta dè dặt thêm than vào bếp, hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Thiếu phu nhân không còn, bây giờ đại công tử thường xuyên chạy đến viện của tứ tiểu thư.
Tuy không nhắc đến ta, nhưng cả phủ đều biết đại công tử có ý với Vân Châu trong viện tứ tiểu thư, chỉ chờ ta gật đầu mà thôi.
Ngay cả tứ tiểu thư cũng trêu ghẹo: "Đại ma mãi không cưới thê là chờ ngươi đấy."
Tình hình trong phủ đúng như lời đại công tử, trở nên ngày càng sa sút.
Phu nhân sợ tứ tiểu thư cũng đi vào vết xe đổ của tam tiểu thư, bà về nương gia một chuyến, rồi định ra hôn sự cho tứ tiểu thư.
Đến khi lão gia biết, canh thiếp cũng đã trao đổi xong.