Số Mệnh Tốt

Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão gia tức giận mắng: "Phụ nhân ngu xuẩn, chất tử của ngươi ăn chơi trác táng, suốt ngày lêu lổng thanh lâu, tứ thư cũng học không xong, không phải nhân duyên tốt."

 

Tuy chột dạ nhưng phu nhân vẫn cứng miệng: "Đều là thân thích huyết thống, thế nào cũng phải nể mặt ta, bọn họ sẽ không bạc đãi tứ nha đầu đâu."

 

Chúng ta đều đã gặp biểu công tử, vẻ ngoài, ngoại hình đều được, nhưng chỉ là giá treo đồ, không có tài học.

 

Mỗi lần thấy nha hoàn có chút dung mạo hắn đều phải trêu chọc một phen, chay mặn đều ăn, ẩu đả, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu lại càng thường làm, nhắc đến hắn cũng ngại dơ miệng mình.

 

Sau khi tứ tiểu thư biết chuyện, nàng khóc không thở được, nói nếu bắt nàng gả, còn không bằng đưa nàng tấm vải trắng siết ch//ết nàng còn hơn.

 

"Con muốn khoét tim mẫu thân ra sao, nếu còn cách khác ta đã không làm thế."

 

Ngô ma ma đỡ phu nhân gầy yếu, khóc nức nở: "Tứ tiểu thư chớ náo loạn, năm nay phu nhân đã nôn ra má//u mấy lần, nhưng vẫn giấu mọi người."

 

Phu nhân nhắm mắt lại, lời nói thấm thía:

 

"Thanh Nguyệt, mẫu thân không thể ở bên con được bao lâu nữa, nếu ta đi rồi, con phải giữ hiếu ba năm mới có thể xuất giá.

 

Khi ấy tình cảnh trong phủ sẽ thế nào không ai đoán trước được, cha con vì đường làm quan, cái gì cũng có thể hy sinh, mẫu thân thực sự không yên lòng vì con.

 

Tuy thanh danh của biểu huynh con không tốt, nhưng đó là nhà ngoại tổ của con, cắt xương còn gân, dù hắn không thích con cũng không thể khắc nghiệt với con, mẫu thân cũng có thể yên lòng mà đi."

 

Nói xong lời cuối, người trong phòng đều rơi lệ, tứ tiểu thư nghẹn ngào đồng ý.

 

Hai nhà đều vô cùng hài lòng với mối hôn sự này, không hẹn mà cùng đẩy nhanh tiến độ, chỉ ba tháng là thành hôn.

 

Sức khỏe của phu nhân càng ngày càng yếu, một tháng sau đã không ngồi dậy nổi.

 

Trong phòng thấm đầy mùi thuốc, hương nặng từ lò hương cũng không thể che lấp được.

 

Chờ ta hành lễ vấn an xong, bà ấy ho mấy tiếng, dựa vào giường gọi ta lại gần.

 

"Ngươi là một hài tử ngoan, trung thành với nhị nha đầu, thông minh cơ trí lại không liều lĩnh, trong số nha hoàn cả phủ, lòng ta thương ngươi nhất. Hôm nay gọi ngươi tới, là có chuyện muốn nhờ ngươi."

 

Ta liên tục nói không dám.

 

"Tứ nha đầu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngươi phải giúp nàng vài năm, chờ nàng đứng vững gót chân trong phủ, ta ch//ết cũng có thể nhắm mắt."

 

Phu nhân lấy khế ước bán thân từ trong một chiếc hộp ở đầu giường, đưa cho Ngô ma ma.

 

"Tờ của những người khác ta đã đưa cho tứ nha đầu, tờ của ngươi sẽ do Ngô ma ma giữ, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ trả lại cho ngươi, ta cũng đã chuẩn bị sẵn hai trăm lượng bạc cho ngươi, chờ tứ nha đầu ổn định, khi đó ngươi có thể sống cuộc sống ung dung tự tại của mình."

 

Phu nhân lại bảo Ngô ma ma nhét cho ta hai vòng vàng làm quà thưởng, rồi bảo ta lui ra.

 

Ta nghĩ mãi không hiểu, có bao nhiêu nha hoàn bồi gả, sao chỉ giữ lại một mình ta.

 

Nói thương ta nhất, nhưng không hề hỏi ta một câu xem trong lòng ta nghĩ sao.

 

Không, bà ấy cũng không cần hỏi.

 

Chính vì hiểu ta nghĩ gì, bà ấy mới giao khế ước bán thân của ta cho Ngô ma ma.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/so-menh-tot/chuong-15.html.]

 

Tứ tiểu thư hỏi phu nhân gọi ta đi nói chuyện gì, ta gượng cười kể lại cho nàng.

 

Dường như nàng không hề bất ngờ chút nào.

 

"Vân Châu tỷ tỷ, ta thực sự rất sợ, ngươi ở lại với ta thêm mấy năm, ta nhất định sẽ xin mẫu thân trả ngươi khế ước bán thân."

 

Nhìn khuôn mặt đáng thương hạ mình cầu khẩn của nàng, ta lại nhớ đến dáng vẻ của tiểu muội vào trước lúc ta rời đi, muội ấy cũng mang vẻ mặt này, cầu xin, muốn được ăn thêm một miếng bánh ngô.

 

Ta lại mềm lòng.

 

Nhưng ta sẽ chỉ ở lại thêm mấy năm, dù sao tuổi của ta cũng lớn, ra ngoài không còn trông cậy vào gả cho người, hầu hạ thêm mấy năm kiếm thêm chút bạc, nói không chừng có thể mua được một căn nhà năm gian.

 

Dù sao cũng không thể để bị giam cả đời trong thâm trạch đại viện. 

 

17

 

Nương gia của phu nhân mang họ Tôn, trước đây từng phong quang thịnh sủng, nhưng kể từ khi lão thái gia qua đời, cữu lão gia không bị quản thúc, liên tục thêm cơ thiếp vào trong viện, nói thì hay làm thì dở, chức quan cứ thế giảm xuống, dần dần suy tàn.

 

Ngày xuất giá, phu nhân đột nhiên ngồi dậy, mặt mày hồng hào ngồi ở chính đường.

 

Tứ tiểu thư mừng rỡ, cách hỉ kiệu nói với ta phu nhân khỏe lên rồi, chuyện xung hỉ quả thật cũng có lý.

 

Ta hùa theo, nhưng trong lòng lại cảm thấy không ổn, ta nhớ người già trong thôn đừng nhắc đến hồi quang phản chiếu.

 

Có lẽ phu nhân sắp không ổn rồi.

 

Hai năm qua trong phủ xảy ra biết bao nhiêu chuyện, chúng ta đã rất lâu không gặp biểu công tử.

 

Hắn đã đến tuổi nhược quán, người cùng tuổi sớm đã có vài hài tử nô nức xung quanh, nhưng danh tiếng của hắn thực sự rất khó nghe nên mới kéo dài tới tận bây giờ.

 

So với năm trước, hắn càng thêm phong lưu tuấn tú, chỉ là quầng mắt xanh đen, hành sự nói năng tùy tiện, còn không được yêu thích bằng đại công tử.

 

Đêm tân hôn, hắn uống say mèm, mặt mày hớn hở tiện tay vén khăn voan của tiểu thư lên, rồi chợt thất vọng lắc đầu: "Sao giống cọng giá đỗ vậy, hạ miệng kiểu gì, thôi, thôi, đành phải chịu thiệt một chút vậy."

 

Người trong phòng đều bị đuổi ra, ta và Hỉ Nhi lo lắng đứng ngoài cửa.

 

Tứ tiểu thư còn chưa cập kê, theo lý tuổi nhỏ chưa nên xuất giá, hôn sự này thật sự quá gấp gáp.

 

Chưa tới một khắc, trong phòng truyền ra tiếng kêu đau của tứ tiểu thư, tiếp theo là tiếng kêu thê lương.

 

Hỉ Nhi sốt ruột muốn đẩy cửa xông vào.

 

Ta vội vàng kéo nàng qua một bên, nếu phá hỏng đêm động phòng hoa chúc sẽ không hay.

 

Trước khi xuất giá, ma ma đã dạy việc người, hai chúng ta đều được dạy lần đầu tiên của nữ nhân thường đau đớn, qua hôm nay là sẽ ổn thôi.

 

Sáng sớm chúng ta tiến vào hầu hạ, tinh thần của biểu công tử rất tốt, nói giỡn với hai nha hoàn: "Tuy không nẩy nở nhưng lại có phần thú vị khác."

 

Nhìn lại tiểu thư ở trên giường, nàng cuộn mình, khuôn mặt đầy nước mắt, trên vai lộ ra mấy vết răng, xanh tím một mảng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận