Sau Khi Trúc Mã Thay Tim

Chương 6

24

 

Một tháng sau.

 

Vì vụ bê bối "cố ý g.i.ế.c người để cướp nội tạng", cổ phiếu nhà họ Tống rớt giá thê thảm.

 

Giông bão ập đến, nội bộ lục đục, công ty đang trên bờ vực sắp sụp đổ.

 

Ai ai cũng nói rằng nhà họ Tống đã sụp đổ.

 

Kẻ chủ mưu, ba của Tống Thần, bị kết án tù chung thân.

 

Còn Tống Thần và Khương Oánh cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

 

Tống Thần bị kết án 15 năm tù, còn Khương Oánh bị kết án 10 năm tù.

 

Ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, khoảng thời gian thanh xuân rực rỡ nhất lại bị lãng phí trong ngục tù.

 

Có thể nói, cuộc đời của họ đã bị hủy hoại hoàn toàn.

 

Mọi chuyện giờ đã khép lại.

 

...

 

Nhưng.

 

Nỗi ám ảnh trong tôi vẫn chưa biến mất.

 

Mặt nước.

 

Thật bình lặng.

 

Nhưng trong mắt tôi, nó giống như một cái miệng to đầy răng nanh, có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.

 

Bởi vì người bạn thân nhất của tôi đã từng bị nuốt chửng ở đây.

 

"Nhảy đi. Nếu không nhảy, suốt đời này cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi nỗi ám ảnh đó."

 

Bên tai tôi là giọng nói nghiêm túc hiếm có của Trình Dã.

 

Đây là lần thứ năm anh động viên tôi vượt qua nỗi sợ hãi.

 

Trở lại với làn nước.

 

Trở thành một cô gái ưu tú với tài năng bơi lội đáng tự hào một lần nữa.

 

Quay trở lại thế giới mà tôi yêu.

 

Sống tự do như một chú cá giữa đại dương.

 

"Một tháng nữa là đến giải bơi tỉnh rồi. Đó là mục tiêu cậu từng theo đuổi, cũng là ước mơ của Vụ Tử, cậu quên rồi sao? Bây giờ, cậu hãy sống thật tốt và mang theo ước mơ của cậu ấy đi."

 

Trình Dã vừa dứt lời, mặt nước tĩnh lặng bắt đầu gợn sóng nhẹ.

 

Nụ cười rạng rỡ của Vụ Tử lại hiện lên, cô ấy vẫy tay với tôi.

 

Lần này, không còn nỗi buồn, không còn tuyệt vọng.

 

Chỉ còn lại hy vọng, hướng về ánh mặt trời mà sống.

 

Lần này, tôi không còn do dự nữa, không còn lưỡng lự nữa.

 

Tôi nhảy xuống nước.

 

Khoảnh khắc đó, mọi xáo trộn sâu thẳm trong tâm hồn tôi đều được xoa dịu.

 

Tôi cảm thấy bình yên vô cùng.

 

Tôi đã được cứu rỗi.

 

25

 

Sau khi lên bờ.

 

Tôi bật khóc vì quá đỗi vui mừng, không kiềm chế được mà ôm chặt Trình Dã.

 

"Cảm ơn cậu! Tôi đã làm được rồi!"

 

Anh ngượng ngùng ho một tiếng.

 

Lúc này tôi mới ý thức được mình đã buông thả bản thân, vội buông anh ra, hai má đỏ bừng.

 

Có vài điều dường như đã trở thành điều không cần nói ra nhưng cả hai đều hiểu.

 

Bên bể bơi.

 

Chúng tôi trò chuyện một cách tự nhiên, giống như lần đầu gặp gỡ.

 

"Trình Dã, cậu có biết không? Trong mắt mọi người, Vụ Tử là một người hạnh phúc và hoàn hảo, nhưng thực tế không phải như vậy.

 

Sau khi ba mẹ cậu ấy ly hôn, mỗi người lập một gia đình mới, mặc dù cho cậu ấy rất nhiều tiền nhưng họ chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của cha mẹ, họ coi cậu ấy là gánh nặng, còn mong cậu ấy biến mất càng nhanh càng tốt. Đây có lẽ cũng là lý do nhà họ Tống dám nhắm vào cậu ấy. Đối với họ, g.i.ế.c cậu ấy cũng không vấn đề gì. Thật nực cười, phải không?"

 

"Không." Trình Dã chậm rãi lắc đầu, "Có lẽ cậu ấy vẫn có chút may mắn. Ít nhất cậu ấy cũng có một người bạn như cậu, người sẽ luôn nhớ đến cậu ấy."

 

"Người ta thường nói, sau khi chết, con người sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, ngôi sao đó được gọi là 'Hoàng Hôn Hiểu'."

 

"Vì vậy, chỉ cần cậu ngẩng đầu lên, cậu ấy sẽ luôn ở đó."

 

26

 

Một tháng sau.

 

Khoảnh khắc đứng trên bục nhận giải vô địch.

 

Tôi cảm thấy mọi thứ thật không chân thực.

 

Bơi lội đã từng là niềm đam mê lớn của đời tôi.

 

Cũng từng được tôi cất giữ ở một nơi không bao giờ có thể chạm tới.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày tôi có thể lấy lại nó.

 

Và tất cả những điều này, đều phải cảm ơn một người...

 

Sau khi xuống bục.

 

Tôi chạy thật nhanh về một hướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận