Sau Khi Trúc Mã Thay Tim

Chương 5

20

 

Sau khi băng bó xong vết thương, tôi ngồi lặng trên bậc thềm.

 

Cảm xúc lẫn lộn như một tấm lưới vô hình trói buộc tôi, gần như khiến tôi nghẹt thở đến mức phát điên.

 

Trình Dã đưa cho tôi một lon Coca, ngồi xuống cạnh tôi.

 

"Sao cậu biết?" Tôi ngắt một cọng cỏ, như thể đang nắm lấy sợi dây cuối cùng.

 

"Mâu thuẫn gia tộc đã nảy sinh từ lâu, chỉ có hiểu rõ điểm yếu của đối phương thì mới có thể đánh bại họ. Ở phương diện này, ba tôi giỏi hơn tôi. Ông ấy nuôi hẳn 10 thám tử tư chuyên moi móc những vụ bê bối của các gia tộc khác." Anh cầm lấy cọng cỏ trong tay tôi, giọng điệu nhẹ nhàng như thể trời sẽ không bao giờ sập xuống.

 

Chỉ là lần này, tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

 

"Đồ rác rưởi." Tôi lẩm bẩm, "Tôi đã làm bạn với một kẻ rác rưởi như vậy suốt bao năm qua."

 

"Bản chất con người vốn đã xấu xa. Cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được, có những người vì khát vọng sinh tồn mà có thể làm ra những chuyện tồi tệ hơn."

 

Đúng vậy.

 

Tống Thần.

 

Chàng trai từng sạch sẽ và hiền lành trong ký ức của tôi.

 

Để được sống, cậu ta đã nhắm vào trái tim của người bạn thân nhất của mình.

 

Cậu ta đã lừa cả thế giới một cách trắng trợn.

 

Thậm chí còn lừa cả Vụ Tử.

 

Cho đến khi chết, cô ấy vẫn nghĩ mình bị Khương Oánh hại chết.

 

Mà Khương Oánh đã nắm được điểm yếu đó, cô ta được sống một cuộc sống mà mình hằng mong ước.

 

Cô ta muốn Tống Thần cắt đứt với tôi.

 

Cô ta muốn có một địa vị cao quý.

 

Những điều này, Tống Thần đều làm theo.

 

Thật trớ trêu.

 

Thật ghê tởm.

 

Ý chí báo thù trong tôi không thể kìm nén thêm.

 

Nhìn lên bầu trời, tôi khẽ hỏi:

 

"Trình Dã, bây giờ chúng ta có chung mục tiêu phải không?"

 

"Phải, tôi muốn nhà họ Tống sụp đổ, cậu muốn những kẻ hại c.h.ế.t bạn mình phải chịu trừng phạt."

 

"Vậy thì chúng ta hợp tác, được chứ?" Tôi quay sang nhìn anh.

 

Mặc dù mắt tôi hơi đỏ nhưng chúng ánh lên sự kiên định.

 

"Hợp tác vui vẻ."

 

Động tác của Trình Dã rất dứt khoát, anh cụng ly với tôi.

 

21

 

Làm Khương Oánh sụp đổ là bước đầu tiên trong kế hoạch.

 

Và điều đó rất đơn giản.

 

Suy cho cùng, tình cảm của Tống Thần dành cho tôi vẫn luôn ở đó.

 

Suy cho cùng, lòng tự tôn của Khương Oánh lại yếu ớt đến mức dễ bị tổn thương.

 

...

 

Một ngày nọ.

 

Khi Khương Oánh ngập ngừng nắm tay Tống Thần.

 

Tôi lặng lẽ đi theo sau, nước mắt lưng tròng mà nắm tay Tống Thần.

 

"A Thần, tôi hối hận rồi. Cậu có thể quay về bên tôi được không?"

 

"..."

 

Đúng vậy.

 

Tôi đã nhìn thấu.

 

Tống Thần luôn do dự.

 

Cậu ta chỉ muốn tôi mất kiểm soát trước, muốn tôi là người cúi đầu trước.

 

Tôi không thể tuyệt tình với cậu ta, không thể không để ý đến cậu ta, không thể tỏ ra như đã cắt đứt hoàn toàn với cậu ta...

 

Nếu không, làm sao có thể củng cố quyết tâm thoát khỏi Khương Oánh của cậu ta?

 

Mười lăm năm rồi.

 

Tôi hiểu Tống Thần quá rõ.

 

Lo được lo mất.

 

Tống Thần là người đa nghi, vì khiếm khuyết bẩm sinh nên cậu ta luôn cảm thấy tự ti, sợ rằng tôi không yêu cậu ta đủ nhiều.

 

Việc kéo dài khoảng cách và thử thách nhiều lần cũng là bước đầu tiên dẫn đến tình cảm thay đổi.

 

Thực ra, dù Vụ Tử có xảy ra chuyện gì hay không thì tôi và Tống Thần cũng không thể đi xa được.

 

Bởi vì.

 

Cậu ta là một kẻ khốn nạn.

 

22

 

Khi thấy tôi cúi đầu nhượng bộ, Tống Thần nghĩ rằng tôi yêu cậu ta đến mức không thể rời xa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận