Sau khi trả thù kẻ phản bội, cô trở thành nữ thần trong trò chơi bóng tối

9.1

Chương 9: Nhập mộng

 

Kiều Ngôn Tâm lạnh lùng, thờ ơ quan sát mọi chuyện xảy ra trước mắt. Cô khó có thể cảm nhận được cảm xúc của Vương Vận, luôn coi mình là một người giải mã.

 

Hoàng Thi Vũ, người luôn chơi rất thân với Vương Vận, đã không xuất hiện suốt bảy ngày, hai người trong ký túc xá vô hình chung cô lập cô ấy.

 

Vào ngày thứ chín tan học, Vương Vận mệt mỏi nằm trên giường ký túc xá, vùi đầu vào trong chăn dày.

 

“Cậu nói xem, Thi Vũ đã đồng ý giúp tớ, chuyện của Vương Vận có phải do cậu ta làm ra không, dù sao thì lúc trước tớ cho cậu ta mượn vở, tớ đã từng nhìn thấy bức ảnh đó.”

 

Dương Yến trêu đùa, giọng nói đầy vẻ hả hê.

 

Liễu Yên suy nghĩ hồi lâu, đoán: “Tớ với cậu suốt ngày ở bên nhau, hai chúng ta lại không có ảnh, người biết nhiều chuyện của cậu ta như vậy ngoài cậu ta ra, tớ cũng khó có thể nghĩ đến người khác.”

 

Dương Yến khinh thường đáp lại: “Phải nói là, cậu ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, thảo nào chúng ta đều không làm bạn với cậu ta. Đừng nhắc đến cậu ta nữa, xui xẻo, chúng ta mau ra ngoài thôi, sợ Thi Vũ đợi chúng ta lâu quá.”

 

Nghe thấy tiếng đóng cửa của hai người họ, khuôn mặt đỏ bừng vì ngột ngạt của Vương Vận ló ra khỏi chăn.

 

Vẻ mặt cô ấy thâm trầm khó đoán, nhìn chằm chằm vào giường của Liễu Yên, một lúc lâu sau mới dời mắt đi.

 

Chuyện của Vương Vận càng ngày càng nghiêm trọng, nhà trường đặc biệt cảnh cáo toàn trường, tất cả học sinh không được phép đem những chuyện không có thật ra làm đề tài bàn tán, trường học Hòa Bình luôn lấy việc bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh làm trách nhiệm của mình.

 

Trên sân thượng lúc nửa đêm, một t.h.i t.h.ể từ trên cao rơi xuống, “bộp” một tiếng, m.á.u chảy lênh láng trước cửa ký túc xá, mùi m.á.u tanh theo gió, đánh thức học sinh ở tầng một.

 

“A! Chết người rồi, c.h.ế.t người rồi!”

 

Tiếng hét chói tai, hoảng loạn của nữ sinh vang vọng, cả tòa nhà ký túc xá bị đánh thức.

 

Khi cảnh sát đến, họ giăng dây đỏ, trên mặt cô gái phủ một tấm vải trắng, linh hồn bay lơ lửng giữa không trung, Kiều Ngôn Tâm không nhìn thấy khuôn mặt đó.

 

Chín khuôn mặt của Xà Nữ từ trên không trung xé toạc bay tới, ả ta nhìn Kiều Ngôn Tâm, sắc mặt u ám.

 

“Đến giờ trả lời câu hỏi rồi, rốt cuộc là ai đã chết?”

 

Ả ta dường như đang chờ đợi câu trả lời sai của Kiều Ngôn Tâm.

 

Vẻ mặt chắc thắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiều Ngôn Tâm, thích thú thưởng thức biểu cảm trầm tư suy nghĩ, không có chút tính toán, đầy do dự của cô.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận