Sau Khi Phá Sản Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Đối Thủ

8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18.

Tô Nhạn bị chặn họng, đứng đơ ra không nói được lời nào.

 

Lục Diêu thì mặt đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn tôi một cái, vẻ không cam lòng hiện rõ trên gương mặt. Cuối cùng vẫn phải kéo Tô Nhạn rời khỏi hiện trường một cách đầy miễn cưỡng.

 

Tôi khoanh tay, nhìn theo bóng lưng hai người họ bằng ánh mắt khinh thường, rồi không nhịn được, giơ ngón giữa đầy đắc ý.

 

Ngay khoảnh khắc đó, giọng nói uất ức đầy ai oán của Tần Vọng vang lên trong đầu tôi:

 

[Bảo bối vẫn còn dõi theo tên cặn bã đó… Chẳng lẽ… vẫn còn vương vấn gì sao?]

 

Tôi lập tức quay phắt lại, nhìn anh với vẻ nghiêm túc hiếm thấy:

 

“Tần Vọng, tôi không thích Lục Diêu. Trước đây có thể từng mơ hồ rung động, nhưng bây giờ—tôi chắc chắn mình không còn chút tình cảm nào với anh ta nữa.”

 

Anh hơi giật mình, như thể không ngờ tôi sẽ thẳng thắn đến vậy. Vài giây sau, anh quay mặt đi, giọng nhỏ đi thấy rõ:

 

“Biết rồi.”

 

Rồi như để giữ thể diện, anh vội nói thêm, mặt vẫn lạnh băng:

 

“Không cần phải giải thích với tôi. Tôi cũng chẳng để tâm.”

 

Tôi suýt nữa thì bật cười vì cái vẻ “miệng thì bảo không, lòng thì rõ ràng có” đó.

 

Cố nhịn xuống, tôi nghiến răng ken két trong đầu:

 

Tốt thôi, cứ tiếp tục diễn vai “tổng tài lạnh lùng vô cảm” đi! Không quan tâm chứ gì? Vậy thì tôi cũng chẳng buồn để tâm đến anh nữa!

 

Nhưng sao ngón tay tôi vẫn đang bị anh nắm chặt thế này?

 

19.

Tức tối đến cực điểm, tôi lầm lũi chui vào một góc yên tĩnh, vùi đầu vào ăn uống như thể đang trút hết mọi bực dọc lên đống bánh ngọt và món khai vị trước mặt.

 

Dù sao cũng đến dự tiệc từ sớm, tôi vẫn chưa được đụng đũa gì tử tế. Thừa lúc Tần Vọng đang bận giao thiệp, tôi mặc kệ thế sự, thảnh thơi thưởng thức mỹ thực.

 

Mải mê đến nỗi không nhận ra có người đang tiến lại gần—là Tô Nhạn.

 

Không biết là vô tình hay cố ý, cô ta đột nhiên khựng lại rồi “yểu điệu thục nữ” ngã khuỵu xuống ngay bên cạnh tôi. Ly rượu vang trong tay cô ta hất thẳng lên chiếc váy trắng tinh khôi, để lại một vệt đỏ rực nổi bật.

 

“Chị Thẩm…”

 

Cô ta cắn môi, ngước đôi mắt long lanh ngập nước nhìn tôi như thể tôi vừa đẩy cô ta xuống vực.

 

Tôi còn chưa kịp mở lời, một lực mạnh bất ngờ đẩy tôi ngã nhào ra sau.

 

Lục Diêu.

 

Tôi ngã khuỵu xuống sàn, lòng bàn tay trầy xước rướm máu. Cơn đau rát làm tôi sững người vài giây, còn anh ta thì đỡ lấy Tô Nhạn như một người hùng cứu mỹ nhân, rồi quay sang quát thẳng vào mặt tôi:

 

“Thẩm Tư Miêu, cô vẫn còn hận tôi vì hủy hôn đúng không? Có chuyện gì thì nhằm vào tôi đây này, sao lại trút lên người Nhạn Nhạn?”

 

“Cô tưởng bấu víu được vào nhà họ Tần là có thể tác oai tác quái sao? Nói thẳng đi, hôm nay cô đến đây chẳng phải vì muốn gây sự với tôi sao?”

 

“Để tôi nói cho cô biết! Tôi chỉ yêu Nhạn Nhạn! Còn cô—loại đàn bà tâm địa độc ác như cô, chẳng ai thèm yêu đâu!”

 

Bốn phía lập tức xôn xao. Những ánh mắt, lời xì xào bắt đầu nhắm vào tôi:

 

“Có phải là đại tiểu thư nhà họ Thẩm từng phá sản không?”

 

“Nghe nói tính tình hống hách lắm, giờ còn ra tay với cả vợ sắp cưới của người ta…”

 

“Chậc, lại là kiểu bám víu đàn ông để ngoi lên thôi.”

 

“Nhưng cái tên con riêng nhà họ Lục kia cũng chả có tư cách gì lớn tiếng…”

 

Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

 

Tôi quay đầu lại, là Tần Vọng.

Nam Cung Tư Uyển

 

Anh không nói gì, chỉ cúi xuống siết nhẹ ngón út của tôi. Rồi anh nghiêng đầu, ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn và lười biếng vang lên như tiếng ma mị:

 

“Tiểu Miêu, muốn thử cảm giác ‘được cưng chiều mà kiêu ngạo’ một lần không?”

 

Tôi hít sâu, gật đầu nhẹ.

 

Rồi không chần chừ thêm một giây, tôi đứng dậy, giơ tay tát Lục Diêu một cú nảy lửa.

 

Tiếng bạt tai vang dội giữa không gian sang trọng.

 

Cả sảnh tiệc lập tức im phăng phắc.

 

Tôi chỉnh lại váy, bình thản mở lời, giọng dõng dạc và không một chút run rẩy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-pha-san-toi-nghe-duoc-tieng-long-cua-doi-thu/8.html.]

 

“Kính thưa quý vị, tôi xin phép làm rõ vài chuyện.”

 

“Trước đây, khi nhà họ Thẩm và nhà họ Lục định hôn, gia đình tôi đã không tiếc tiền bạc và quan hệ để giúp Lục Diêu dựng nên sự nghiệp. Nhưng ngay khi nhà tôi gặp biến cố, anh ta lập tức cắt đứt quan hệ, bỏ đi không một lời từ biệt.”

 

“Tôi không trách anh ta. Ai cũng có quyền chọn con đường riêng. Nhưng hôm nay, việc cô Tô ‘vô tình’ ngã đổ rượu lên người rồi đổ tội cho tôi thật sự quá lố bịch.”

 

“Tôi xin hỏi, giữa cả sảnh tiệc rộng lớn, tại sao cô ấy lại chọn ngã đúng lúc đi qua tôi? Mà rõ ràng tôi còn chưa chạm đến một sợi tóc của cô ta.”

 

Những người có mặt không phải ai cũng dễ bị dắt mũi. Nghe đến đây, họ bắt đầu hiểu ra vấn đề.

 

Ánh mắt của họ dần đổi hướng, chuyển sang nhìn Lục Diêu và Tô Nhạn bằng ánh nhìn khinh miệt.

 

Còn tôi thì đứng thẳng lưng, chẳng thèm cúi đầu. Có lý, có tình, có thần thái. Và quan trọng nhất có Tần Vọng ở phía sau.

 

Tôi chẳng sợ gì hết.

 

20.

Không muốn mất thời gian đôi co thêm với hai kẻ kia, tôi nắm tay Tần Vọng, dứt khoát nói:

 

“Xui xẻo đủ rồi, về nhà thôi.”

 

Suốt quãng đường trở về, anh im lặng đến kỳ lạ. Không có những tiếng lòng ngọt ngào như mọi khi, không thì thầm, không lẩm bẩm yên ắng đến lạ thường.

 

Mãi đến khi bước vào sảnh biệt thự, tôi mới giật mình nhận ra: mình vẫn đang nắm tay anh.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong đầu tôi, hệt như một luồng sóng vỡ òa:

 

[Cô ấy… vẫn chưa buông tay mình!]

 

[Không thể tin được! Đây có phải là thật không? Là thật đó chứ?!]

 

[Phải ghi nhớ khoảnh khắc này, lát nữa nhất định phải hôn bàn tay ấy ít nhất mười lần!]

 

Tôi bật cười, rồi bất chợt xoay người, ép anh dựa vào cánh cửa phía sau. Khoảng trống giữa chúng tôi gần như bằng không.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trầm lại:

 

“Còn gì khiến anh bất ngờ hơn nữa không?”

 

Tần Vọng hơi ngẩn ra: “Gì cơ?”

 

[…Cô ấy biết mình đang nghĩ gì? Không thể nào…]

 

Tôi kiễng chân, đặt một nụ hôn phớt lên môi anh, mềm nhẹ như gió thoảng.

 

Anh sững người. Một tay chạm lên môi, vẻ mặt như vừa bị điện giật.

 

“Cái đó là gì vậy?” Anh lắp bắp hỏi.

 

“Tặng cho chú cún nhỏ của nhà họ Tần. Phần thưởng vì hôm nay biết bảo vệ chủ nhân.”

 

Tôi quay người, định chuồn cho lẹ, nhưng chưa kịp bước ra quá ba bước thì anh đã kéo ngược tôi lại, mạnh mẽ bế bổng đặt lên bàn.

 

Trán anh áp vào trán tôi, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt trọn tôi vào đáy sóng.

 

Sự lãnh đạm thường ngày đã biến mất, thay vào đó là ánh nhìn vừa dịu dàng, vừa cháy bỏng.

 

Giọng anh khàn đặc, gần như rót vào tai tôi:

 

“Không đủ.”

 

Tôi nhìn anh, nhịp tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơi thở của anh phả vào cổ tôi nóng rực.

 

Tôi cúi xuống, lần nữa hôn anh. Dịu dàng, chậm rãi, như đang đánh dấu từng chút một.

 

“Còn chưa đủ sao?”

 

Anh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước mờ mịt, giọng khẽ như gió đêm:

 

“Chưa.”

 

“Lần này… có thể chứ?”

 

Tôi không đáp, chỉ vòng tay qua cổ anh, khẽ gật đầu.

 

Trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như im lặng.

 

Anh cúi xuống, những nụ hôn dồn dập phủ kín môi, má, cổ tôi—nồng nàn, cuồng nhiệt, và đầy khao khát.

 

Giữa làn hơi thở gấp gáp, tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai:

 

“Anh đã nói rồi mà, Tiểu Miêu… Trên người anh còn một chỗ rất… cứng đầu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận