3.
“Tần Vọng, anh có trong đó không? Anh ổn chứ?”
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên cùng giọng hỏi han nhẹ nhàng, đầy quan tâm.
Tôi nhận ra giọng nói ấy ngay lập tức.
Tô Nhạn.
Vị hôn thê mới của Lục Diêu cũng là đàn em khóa dưới của Tần Cẩu.
Một tháng trước, khi nhà tôi vừa tuyên bố phá sản, Lục Diêu chẳng hề do dự hủy bỏ hôn ước, rồi chỉ vài ngày sau đã nắm tay Tô Nhạn xuất hiện trước truyền thông, ngọt ngào tuyên bố:
“Tô Nhạn mới là tình yêu đích thực của tôi.”
Hắn quên rồi sao?
Quên rằng nếu không có Thẩm gia dốc lòng nâng đỡ, một đứa con riêng như hắn làm gì có tư cách chen chân vào giới hào môn khắc nghiệt?
Tôi không níu kéo. Cũng chẳng khóc lóc van xin.
Tôi chỉ mong hắn nể tình xưa mà đưa tay cứu một lần.
Nhưng hắn lại chỉ siết chặt lấy Tô Nhạn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao:
“Tôi chưa từng cần sự giúp đỡ từ Thẩm gia. Chính các người mới là kẻ bám theo tôi. Còn Nhạn Nhạn… cô ấy dịu dàng, lương thiện. Không như ai kia.”
Tôi đứng giữa bao người, nhìn hai kẻ “chân tình” âu yếm nhau, trong khi bản thân bị nhấn chìm trong sóng gió của sự khinh miệt và cười cợt.
Cây đổ thì khỉ tản. Tường sập thì người xô.
Tôi thấm rồi.
Nếu không… tôi đã chẳng dồn mình đến bước đường cùng, mạo hiểm quyến rũ chính kẻ thù từ thuở nhỏ.
Nhưng tại sao cô ta lại đến đây?
Muốn bắt gian?
Tôi nhớ mang máng—ngày xưa lúc còn học đại học, Tần Vọng từng công khai tỏ tình với Tô Nhạn. Đáp lại chỉ là cái lắc đầu từ chối dịu dàng mà tàn nhẫn.
Từ đó, thiên hạ đồn rằng hắn vẫn một lòng si mê cô ta, yêu mà không có được.
Chẳng trách… hắn với Lục Diêu nhìn mặt nhau là như thuốc nổ gặp lửa.
Giờ thì sao? Nếu thật sự hắn đã thích tôi…
Liệu khi người cũ xuất hiện, ánh mắt hắn có còn giữ được nguyên vẹn?
Có chắc là… tôi không phải người thay thế?
Huống hồ… trong tình trạng “nguy hiểm” như hiện tại—tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng cơ thể bé nhỏ này có chịu nổi không.
Thế nên…
Chạy trước rồi tính sau!
4.
Tôi rón rén vặn tay nắm cửa, chỉ hé ra một khe nhỏ chưa kịp mừng thì…
“Rầm!”
Cánh cửa bị ai đó đập mạnh đóng sập lại, suýt kẹp luôn đầu tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị Tần Cẩu ôm gọn, ép sát lên mặt gỗ lạnh ngắt. Hơi thở hắn nóng hổi, gấp gáp, mang theo từng luồng nhiệt như muốn thiêu cháy lý trí tôi.
Chết rồi. Thuốc bắt đầu phát tác.
Không đúng… Lẽ ra phải có tác dụng từ sớm.
Chẳng qua là hắn cố chịu đựng đến tận bây giờ gồng gánh bằng sức ý chí sắt thép của một thằng… đầu chó.
Nhưng giờ hắn không nhịn nổi nữa.
Mà tôi thì… không chắc mình chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-pha-san-toi-nghe-duoc-tieng-long-cua-doi-thu/2.html.]
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi thầm hét trong đầu: Phải chạy! Chạy là thượng sách!
“Cứu mạng… Ưm—”
Tôi chưa kịp hét thì môi đã bị chặn.
Hắn cúi đầu, nâng cằm tôi lên rồi hôn xuống.
Một nụ hôn nóng bỏng, mạnh mẽ, gần như cuồng dại.
Như thể chỉ cần một khe hở nhỏ, hắn sẽ cắn nát lý trí của tôi.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên:
“Tần Vọng, anh có trong đó không?”
Là Tô Nhạn.
Chắc bị tiếng động mạnh vừa rồi làm giật mình nên mới mò tới kiểm tra.
Tôi lập tức vùng vẫy, gào lên:
“Tần Cẩu! Đồ chó nhà anh—”
Nhưng chưa dứt câu, môi tôi lại bị bịt kín.
Và rồi… tôi nghe thấy tiếng lòng của hắn:
[Bảo bối ngọt thật, hôn hôn hôn.]
[Đây là gì? Là vợ hôn một cái. Đây là gì nữa? Vẫn là vợ hôn thêm cái nữa.]
Tôi: …???
Cái thể loại suy nghĩ rác rưởi gì đây?!
Tôi c.h.ế.t lặng, đầu óc quay như chong chóng.
Ngoài cửa, tiếng đập ngày càng dồn dập, mang theo giọng nói gấp gáp và chất vấn:
Nam Cung Tư Uyển
“Thẩm Tư Miểu, cô có ở trong đó không? Cô đã làm gì anh ấy?”
“Tần Vọng, mở cửa! Anh không sao chứ?”
Bên trong: tôi và Tần Cẩu quấn lấy nhau như hai kẻ trúng tà.
Bên ngoài: Tô Nhạn và đám người của cô ta gõ cửa như thể chuẩn bị phá án.
Tiếng “rầm rầm” vang lên không ngớt. Tôi nghi ngờ chỉ vài giây nữa thôi, cái cửa này sẽ bị đá văng.
Giữa lúc tôi còn đang cố dùng não để tính đường thoát thân, thì lại nghe thấy tiếng lòng rất không não của hắn:
[Phiền c.h.ế.t mất, đám người này không biết điều à? Đang yên đang lành lại phá chuyện tốt của tôi với bảo bối.]
[Ghét nhất là Tô Nhạn. Lúc nào tôi đến tìm bảo bối cũng thấy cô ta lượn lờ quanh đó, châm chọc, nói xấu đủ kiểu.]
[Chắc phải dằn mặt nhà họ Lục một chút, để Lục Diêu dạy lại “tiểu tình nhân” của hắn đỡ gây chuyện lung tung.]
Tôi: …Khoan đã. Gì cơ?
Hắn không thích Tô Nhạn?
Chẳng phải trước đây đồn rằng hắn thầm yêu cô ta đến phát cuồng sao?
Trước khi tôi kịp xử lý cơn chấn động tinh thần, thì bên ngoài đã có người bắt đầu đạp cửa.
Một tiếng “BÙM” nặng nề vang lên, gỗ rung rinh, bản lề như sắp bật tung.
Tôi sắp gào lên “đừng mở!” thì…
Cạch!
Tần Cẩu thản nhiên vặn khóa mở cửa.
Tôi trố mắt.
Alo? Anh điên rồi đúng không?!