Sau Khi Phá Sản Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Đối Thủ
1
Sau khi gia đình phá sản, tôi không còn đường lui, liều mình chuốc thuốc đối thủ không đội trời chung, chỉ mong lật ngược ván cờ. Nhưng điều tôi không ngờ tới… là lại nghe thấy tiếng lòng của anh ta:
[Bé con thật đáng yêu, vừa lúc nãy lén bỏ thuốc tay vẫn còn run lẩy bẩy.]
[Hừm~ Cái thân thể gầy yếu này… không biết vài tiếng nữa còn chịu nổi không?]
[Dù cho đến lúc đó bé có khóc, có cầu xin tôi đi nữa… tôi cũng tuyệt đối sẽ không dừng lại.]
Tôi khựng lại ngay trước ngưỡng cửa.
Trên giường, người đàn ông ấy nằm nghiêng, sắc mặt đỏ bừng, cổ áo bị kéo lỏng để lộ đường xương quai xanh gợi cảm. Đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia mơ hồ, phảng phất mê loạn nhưng vẫn sắc bén như dao:
“…Nóng quá. Thẩm Tư Miểu, rốt cuộc em đã cho tôi uống thứ gì?”
Cùng lúc đó, tiếng lòng của anh như tiếng trống dồn dập vang lên trong đầu tôi:
[Bé con thích kiểu bị ép buộc, mình phải giả vờ chút mới được.]
[Eo bé con nhỏ thế này, ôm chắc chắn vừa tay.]
[Đôi tay bé xíu kia… chỉ muốn nắm lấy mãi không buông.]
[Đôi chân trắng như tuyết ấy… nếu đặt lên vai mình thì…]
Tôi hoảng loạn đến tái mặt, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi hét lên thất thanh, giọng run rẩy không che giấu nổi sự hoảng sợ:
“Đồ biến thái! Đừng… đừng lại gần tôi a a a!!”
Tôi và hắn từ bé đến lớn chính là định nghĩa sống động nhất của cụm từ “oan gia ngõ hẹp.”
Tôi trốn học? Hắn là đứa đầu tiên đi méc giáo viên.
Tôi yêu sớm? Hắn cầm điện thoại chụp hình “tác nghiệp hiện trường,” nộp bằng chứng như cảnh sát chìm.
Nhưng đừng tưởng tôi hiền. Hắn đánh nhau, tôi lập tức tố cáo, thậm chí còn đính kèm lời khai chi tiết.
Tôi tên Thẩm Tư Miểu, hắn lại cứ cố tình gọi là Thẩm Meo Meo, nói là “dễ thương hơn.” Dễ thương cái đầu hắn.
Để cho cân bằng lực lượng, tôi gọi hắn là Tần Cẩu. Cẩu nghĩa là chó chính là biểu tượng sống của độ phiền nhiễu.
Thế mà hôm nay, trời xanh bỗng đánh sét ngang tai.
Tôi tình cờ phát hiện ra một bí mật tày đình:
Kẻ thù không đội trời chung của tôi… hình như đang thầm thích tôi.
2.
Tôi lùi dần sát cửa, tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ chờ hắn sơ hở là lao ra thoát thân.
Nhưng Tần Cẩu phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ của tôi. Hắn chộp lấy cổ tay tôi, trở tay ép tôi dựa chặt vào cánh cửa lạnh ngắt.
Hơi thở hắn phả sát bên tai, mang theo một thứ nguy hiểm ngọt ngào đến nghẹt thở.
Bình thường hắn luôn mang bộ mặt lạnh nhạt, kiểu “thiên hạ chẳng có gì đáng bận tâm.” Nhưng lúc này, với khoảng cách gần đến nỗi nghe được nhịp tim nhau, ánh mắt hắn lại sâu thẳm, như thể muốn nuốt trọn cả tôi.
Hắn khẽ “chậc” một tiếng, âm thanh trầm thấp khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
“Thẩm Meo Meo, em chạy cái gì chứ? Không phải em là người đưa ly nước đó cho tôi sao?”
Tôi nghẹn lời.
Phải, đúng là tôi đưa.
Nếu không phải vì gia đình đột ngột phá sản, tôi đâu ngu gì mà chuốc thuốc kẻ thù từ bé chỉ để kiếm vài tấm ảnh “thân mật” tống tiền?
Nam Cung Tư Uyển
Lúc đó tôi còn chần chừ, nhưng hắn thì như thể uống nước thay máu, giật lấy rồi nốc cạn trong một hơi. Mắt cũng không chớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-pha-san-toi-nghe-duoc-tieng-long-cua-doi-thu/1.html.]
Vậy nên tôi đành lén đưa hắn về khách sạn, tính toán một kế hoạch đen tối nhưng tuyệt đối không ngờ… hắn không chỉ không say mà còn say tôi theo đúng nghĩa đen.
Mà say kiểu… biến thái nữa mới chết.
Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh:
“Anh đừng có vu oan cho người ta nha~ Người ta thấy anh bị chuốc rượu nên mới tốt bụng rót nước cho anh uống đó, ai ngờ anh lại hiểu lầm người ta như vậy~”
Nói rồi, tôi còn giả vờ run rẩy, mắt ngân ngấn nước, giọng điệu như vừa bị phụ tình:
“Anh còn hung dữ với người ta nữa… người ta sợ quá đi ~~”
… Ọe.
Tôi suýt thì tự nôn luôn giọng điệu của chính mình.
Tốt. Với EQ xã hội của Tần Cẩu, hắn nhất định sẽ phát khiếp mà bỏ chạy mất dép.
Quả nhiên, hắn nhíu mày thật.
Tôi thầm reo hò trong lòng.
Thấy chưa? Tôi đã nói mà kẻ thù không đội trời chung làm sao có thể thích tôi được? Vừa rồi chắc chắn là tôi nghe nhầm tiếng lòng thôi.
Nhưng rồi…
[Bảo bối ngay cả làm nũng cũng đáng yêu như vậy. Muốn hôn c.h.ế.t bảo bối. Muốn nhốt bảo bối lại, không cho ai khác thấy.]
Tôi: …
Khoan đã. Cái này mà gọi là làm nũng á?!
Tôi c.h.ế.t lặng.
Hắn cúi xuống, giọng khàn khàn, mềm như nhung nhưng nguy hiểm như bẫy:
“Khó chịu quá… Thẩm Meo Meo, giúp tôi một chút được không?”
Vừa nói, hắn vừa kéo tay tôi xuống dưới.
Bàn tay tôi bị dẫn dắt… chạm phải cơ bụng rắn chắc, nóng như lửa của hắn.
Tôi giật mình quay đi, mặt đỏ bừng, trong đầu lẩm nhẩm: “Sắc tức là không, sắc tức là không…”
Nhưng bàn tay thì… phản bội tôi mất rồi.
…Cơ bụng săn chắc thật đấy.
Ngủ với hắn một đêm… chắc cũng không lỗ nhỉ?
Ngay lúc tôi suýt trượt dài vào vực thẳm cám dỗ, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Không chỉ một người.
Tần Cẩu khựng lại trong một giây ngắn ngủi.
Tốt quá!
Tôi lập tức tỉnh táo, tranh thủ cơ hội đẩy hắn ra thật mạnh.