5.
Chớp chớp chớp—
Một loạt đèn flash chói lòa nổ tung trước mặt. Ống kính, camera, micro đồng loạt chĩa về phía chúng tôi như một bầy thú săn mồi vừa ngửi thấy mùi máu.
Theo phản xạ, Tần Cẩu kéo mạnh tôi vào lòng, một tay siết sau gáy, ép đầu tôi rúc vào n.g.ự.c hắn, che chắn toàn bộ gương mặt tôi khỏi đám đông.
Chết tiệt!
Lúc này mà bị chụp ảnh tung lên mạng… tôi còn mặt mũi nào ngẩng đầu trong cái xã hội này nữa?!
Tần Cẩu ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng liếc qua một lượt.
Giọng hắn vang lên trầm thấp, rõ ràng từng chữ:
“Có chuyện gì?”
Ở ngưỡng cửa, Tô Nhạn đứng đó, dáng vẻ điềm đạm nhưng ánh mắt xẹt qua một tia không cam lòng.
Sau lưng cô ta là vài người đàn ông ăn mặc bảnh bao, vài phụ nữ mặt tô son trát phấn… và một bầy phóng viên hăm hở, micro lăm lăm trong tay.
Ánh mắt của bọn họ lấp lánh như thể vừa ngửi thấy scandal hạng nặng.
Bọn họ kéo đến đây vì Tô Nhạn “vô tình” tiết lộ rằng tôi bỏ thuốc vào rượu của Tần Cẩu, muốn “giúp đỡ” điều tra… nhưng thực chất là muốn dẫm nát thể diện của cô tiểu thư phá sản là tôi.
Nhưng xem ra… bọn họ đến không đúng lúc lắm.
Không khí trong phòng như đông cứng.
Dường như tất cả đều cảm nhận được họ vừa cắt ngang chuyện tốt của Thái tử điện hạ nhà họ Tần.
Và không ai muốn làm điều đó.
Cả đám người theo phản xạ lùi về một bước, chỉ còn Tô Nhạn đứng chơ vơ, miễn cưỡng giữ vững nụ cười mỏng.
Cô ta mím môi, cố gắng tỏ ra ngây thơ tội nghiệp:
“Em… em thấy cô Thẩm hình như bỏ gì đó vào ly nước nên mới lo lắng chạy đến xem. Em chỉ sợ anh gặp chuyện không hay, nếu em đã làm phiền thì… xin lỗi anh.”
Nói rồi, cúi thấp đầu, diễn ra trò đáng thương chuẩn chỉnh không lệch một phân.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo như c.h.é.m băng vang lên từ phía sau tôi:
“Biết vậy là tốt.”
Chỉ bốn chữ, gọn ghẽ như một cái tát thẳng vào mặt Tô Nhạn.
Cô ta ngẩng đầu, sững sờ, không dám tin vào tai mình.
Một người trong đám đông không nhịn được bèn lên tiếng:
“Tần Vọng, cậu làm vậy là quá đáng đấy! Nhạn Nhạn chỉ vì quan tâm cậu mới—”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu, định phản bác, nhưng Tần Cẩu đã siết tôi chặt hơn, nhấn đầu tôi xuống.
Cái đồ chó này!
Tôi tức muốn chết, len lén thụi một cú vào n.g.ự.c hắn.
Nhưng hắn chỉ khẽ bật cười.
Một tiếng cười nhẹ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy nguy hiểm, điềm tĩnh, và cực kỳ đáng ăn đòn.
Hắn ngước nhìn kẻ vừa mở miệng, thản nhiên hỏi:
“Liên quan gì đến cậu?”
Câu nói như lưỡi dao, dứt khoát, không để lại đường lui.
Không dừng lại ở đó, ánh mắt hắn xoáy thẳng vào Tô Nhạn:
“Tôi cũng tiện nhắc cô một chuyện.”
“Hôm nay, cô dẫn một đám người đến khách sạn, toan xông vào phòng riêng của tôi.”
“Hành vi này đã xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư và danh dự cá nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-pha-san-toi-nghe-duoc-tieng-long-cua-doi-thu/3.html.]
“Tốt nhất là cô nên về báo lại với nhà họ Lục—bởi rất có thể, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa.”
Giọng hắn dứt khoát, vô cảm.
Không khí phía ngoài sảnh lập tức im phăng phắc, lạnh toát như có cơn gió mùa đông vừa thổi qua hành lang khách sạn.
Chưa kịp để bất kỳ ai phản ứng, Tần Cẩu đưa tay… “RẦM!”
Cửa đóng sầm lại.
Thế giới bên ngoài lập tức bị cắt đứt. Chỉ còn lại tôi, hắn, và hơi thở vẫn còn chưa kịp ổn định.
6.
“Này, Tần Vọng…”
Tôi vừa mở miệng thì hắn đã dứt khoát buông tôi ra, quay người lao thẳng vào phòng tắm.
ẦM!
Tiếng cửa đóng lại ngay sau lưng hắn, rồi tiếp theo là âm thanh nước ào ào.
Tôi đứng thừ giữa phòng, trái tim nảy lên từng nhịp đầy… tội lỗi.
Lúc mua thuốc, cái bà bán hàng cứ chắc nịch bảo với tôi:
“Cái này mạnh lắm nha cô em, một viên thôi là khiến người ta… ‘không lối về’.”
Nam Cung Tư Uyển
Tôi còn cẩn thận chia đôi liều, vậy mà giờ hắn chịu đựng suốt bao lâu, giờ mới phát tác?
Chắc là khó chịu phát điên luôn rồi.
Tôi bắt đầu thấy hơi áy náy. Mà cũng đâu có ai ép hắn uống. Tự hắn giật lấy rồi nốc như uống nước suối chứ!
Tôi vẫn còn đang day dứt, thì cửa phòng tắm bật mở.
Tần Vọng bước ra, mái tóc còn vương nước, áo sơ mi ướt sũng dính vào cơ bụng săn chắc.
Tôi chưa kịp nói gì… thì—
[Sớm biết thuốc mạnh thế này, đã chọn loại nhẹ nhàng hơn cho cô ấy rồi.]
[Nhưng mà đúng như mình đoán, cô ấy thật sự làm theo, còn tự tay đi mua thuốc để quyến rũ mình cơ đấy.]
[Thẩm Meo Meo đúng là thèm khát mình đến phát điên mà, đáng yêu c.h.ế.t mất!]
…
Tôi c.h.ế.t trân tại chỗ.
Cái… gì cơ?
Thì ra tất cả… là một cái bẫy.
Từ viên thuốc, đến lời xúi giục, thậm chí cả bản kế hoạch tôi tưởng mình “nghĩ ra” cũng đều là do hắn đạo diễn từ đầu đến cuối?!
Hắn gài tôi!
Tôi ngỡ ngàng, bàng hoàng, sôi máu.
Thế mà tôi còn tưởng hắn chịu khổ vì tôi!
Còn thấy áy náy nữa chứ!
Thậm chí, suýt nữa đã… suýt nữa đã chịu ngủ với hắn để “đền bù”!!!
Mặt tôi đỏ bừng vì giận dữ. Không kịp suy nghĩ, tôi lao thẳng lên, vật hắn xuống thảm.
RẦM!
Tôi ngồi đè trên người hắn, tay nắm chặt cổ áo, nghiến răng nghiến lợi:
“Tần Vọng, anh đúng là đồ… CẨU KHỐN!!!”
“Trả lại 500 nghìn tiền thuốc cho tôi!!!”