Ta trầm ngâm hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
“Nếu nàng đến mà không mang theo lễ vật như ý, mẫu phi… cũng đừng làm khó nàng.”
Dứt lời, ta khẽ khom người, rời khỏi tiền sảnh.
Hôm sau, quả nhiên nàng tới vương phủ thăm hỏi.
Ta nhìn ra, nàng đã dụng tâm trang điểm, y phục cũng được chỉnh tề. Váy xanh nhạt, tóc búi gọn gàng, duy chỉ có cây trâm bạc đơn sơ cài trên đầu là thứ đáng giá nhất trên người.
Ngay cả nha hoàn bên cạnh mẫu phi, dung mạo còn tươm tất hơn nàng vài phần. Thế nhưng, khi nàng bước vào đại sảnh, ta lại cảm thấy không gian bừng sáng.
Ánh mắt nàng nhìn ta, rõ ràng mang theo hai chữ “thất vọng”.
Nàng không hài lòng với vị hôn phu này.
E rằng mười lượng bạc nàng mang theo hôm trước vẫn chưa tiêu hết. Lễ vật nàng dâng lên mẫu phi là một chiếc diều giấy. Mẫu phi nhìn thấy, lại mỉm cười vui vẻ.
Về phần ta...
Chúng ta cùng dạo bước trong hoa viên, nàng rút trong tay áo ra một viên đá hình trái tim.
Trao cho ta, nàng cúi đầu ngượng nghịu: “Thế tử, chàng như đá vững, thiếp như cỏ bồ. Cỏ bồ dẻo dai, đá kia chẳng dời. Tâm ý ta đối với chàng, như tảng đá này, vững chãi không dời.”
Ta cầm viên đá — không biết nàng nhặt từ sông nào — lặng yên rất lâu.
Nàng ở lại vương phủ suốt một tháng.
Ngày nào cũng đến tìm ta, không vì việc gì trọng đại, chỉ là ăn sạch các món điểm tâm trong thư phòng.
Hôm nay khen nghiên mực ta dùng thật đẹp, mai lại khen ngọc bội bên hông ta tinh xảo. Khi nàng rời đi, hành lý căng phồng, đầy ắp những thứ ta từng tặng nàng.
Nhưng từ đầu tới cuối, nàng chưa từng nhắc tới chuyện thành thân.
Mẫu phi bắt đầu nghi hoặc: “A Duẫn, ta thấy Triệu nhị cô nương chẳng có ý định lấy con.”
Ngay cả mẫu phi cũng nhìn ra, đủ để biết nàng chưa từng thật lòng để tâm đến ta.
Ta nắm lấy viên đá, thầm nhủ: “đá kia chẳng dời” ư? Đúng là lời nói dối khéo léo.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
E rằng Triệu Vân Thư chưa từng yêu ai, ngay cả giả vờ cũng không giống.
Quả nhiên, lần sau gặp lại, nàng tới để nói lời từ hôn.
Ta ngồi bên vệ đường, bên tai toàn là tiếng huyên náo, đầu đau như muốn nứt.
Giọng nàng bất chợt vang bên tai:
“Ta đến để từ hôn, ngươi sẽ không cho rằng ta nhân lúc hỗn loạn mà thừa cơ chứ?”
Đêm ngủ nơi hoang dã, nàng ngồi trên cây thổi sáo. Tiếng sáo thật sự khó nghe, nhưng ta nhịn được.
Nàng cười rạng rỡ: “Xem ra trình độ ta tiến bộ rồi! Ngươi là người đầu tiên nghe mà không mắng.”
Ta nghĩ thầm, đôi khi làm người điếc nửa tai cũng chẳng thiệt.
Nàng nhảy xuống, ngồi sát bên ta, hứng khởi hỏi: “Ngươi muốn nghe khúc gì? Ta thổi cho ngươi nghe.”
Nàng ngồi rất gần, quay đầu lại liền thấy rõ những đốm tàn nhang nhỏ trên mặt nàng.
Ta khẽ bảo: “Ngươi biết thổi Phượng Cầu Hoàng không?”
Nàng lẩm bẩm: “Sao ai cũng thích nghe khúc đó? Lúc trước giúp người ta theo đuổi cô nương, ta có học qua.”
Ta nhịn xuống, tự hỏi, còn ai muốn nàng thổi Phượng Cầu Hoàng nữa?
Khi gần về đến Thanh Châu, nàng không còn giấu thân phận.
Ta thuận theo, vờ như mới biết nàng là cháu của Tuyên Uy Tướng Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-hon-phu-that-the-ta-lap-tuc-tu-hon/chuong-9.html.]
Triệu Vân Thư là người trong mắt có nhiều người, nhưng trong lòng lại chứa rất ít.
Triệu lão gia miễn cưỡng là một trong số đó.
Ta lợi dụng chút lòng hiếu của nàng, đưa chuyện hôn sự ra bàn bạc.
Nàng hờ hững đáp: “Gả Minh Nguyệt cho ngươi là được rồi.”
Ta giận, chẳng biết trút vào đâu, đành dùng thân phận các chủ Trân Bảo Các để dụ nàng.
Triệu Vân Thư xưa nay ham tiền, lập tức đồng ý thành thân.
Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã tạo nên Trân Bảo Các trong những năm tháng nhàn rỗi.
Giờ đây, đó là thứ duy nhất trên người ta mà nàng để mắt đến.
Nàng sống vô ưu, không câu nệ lễ nghi. Ăn sơn hào hải vị thì thưởng thức ngon lành, ăn bánh bao nhúng nước lạnh cũng không lời oán thán.
Khoác lụa là, nàng vẫn là thiếu nữ đôi mắt trong veo; mặc vải thô, cầm chén rượu, lại có thể xưng huynh gọi đệ với hảo hán trong quán trọ.
Mỗi lần ta nắm tay nàng, khẽ chạm vào lớp da thô ráp, chai sần cùng những vết sẹo hằn sâu vì giá lạnh, trong lòng ta lại trào dâng muôn ngàn suy nghĩ.
Ta từng nghĩ, sau khi thành thân, ắt sẽ dốc tâm tìm thứ linh dược tốt nhất để dưỡng đôi tay ấy, khiến chúng trở nên mềm mại như thuở ban đầu chưa chịu gió sương.
Mỗi sớm mai khi nàng tỉnh giấc, ta nguyện ở bên, kiên nhẫn chải tóc, tỉa lông mày cho nàng, để dung nhan kia mãi vẹn nguyên thanh tú.
Cái “quân tay sai” rối như tơ vò, quản chẳng ra quản, buông chẳng nên buông của nàng, ta sẽ vì nàng mà hao tâm tổn trí, giúp nàng thu vén chu toàn.
Những gì ta có, ta đều muốn dâng hiến cho Triệu Vân Thư.
Nhưng, ta không giữ nổi nàng.
Từ đầu đến cuối, đều không giữ được.
Triệu Vân Thư như mây, như gió—vô hình vô ảnh, tự tại thong dong.
Nàng là sự tự do mà ta vĩnh viễn không thể trói buộc.
“Thế tử, mong người đừng trách phạt Vân Thư.” Triệu lão tướng quân quỳ dưới chân ta, lời lẽ đầy khẩn thiết.
Nàng bỏ trốn. Không lời từ biệt, không báo trước.
Thế nhưng, khi rời đi, nàng mang theo cả sính lễ và hôn thư ta trao.
Chỉ để lại một phong thư, mực chưa kịp khô, vương mùi hương nhè nhẹ của gió chiều.
<Hoàn>
------------------
Giới thiệu truyện: Ta Cải Nam Trang, Cùng Thế Tử Ngày Đêm Điên Đảo
Ta nữ cải nam trang, vào học đường đọc sách, chẳng ngờ lại bị xếp cùng phòng với kẻ ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành.
Đêm đầu tiên đồng sàng cộng chẩm, ta mới phát giác hắn mắc chứng sợ bóng tối trầm trọng.
Nửa đêm gió lặng trăng tàn, hắn luồn vào chăn ta, chỉ khi ôm chặt lấy ta mới có thể an giấc.
Sát khí lẫm liệt, hắn nghiến răng nghiến lợi dọa:
“Nếu để ai hay chuyện này, tiểu gia quyết không để ngươi toàn mạng!”
Sau đó, Tiểu Hầu gia dọn khỏi ký túc, nhưng chưa được mấy hôm đã quay lại.
Hắn cúi đầu thì thào, thần sắc hoang mang:
“Xa tên nghèo rớt mồng tơi này mà tiểu gia lại mất ngủ… chẳng lẽ… ta là đoạn tụ?!”
Nghe vậy, mí mắt phải của ta giật liên hồi, chẳng rõ là kinh ngạc hay bất an.