Sau Khi Hôn Phu Thất Thế, Ta Lập Tức Từ Hôn

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước tai ương ngút trời, lời nói dẫu có trăm ngàn cũng chỉ là hư vô.

“Cẩu hoàng đế!” Cữu cữu của Tạ Duẫn mắt đỏ hoe, nghiến răng giận dữ: “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ xuất quân trở về kinh, c.h.ặ.t đ.ầ.u chó của hắn treo lên tường thành, để an ủi linh hồn những người đã khuất!”

Tổ phụ ta bỗng đặt tay ta và tay Tạ Duẫn chồng lên nhau.

Bàn tay Tạ Duẫn lạnh như băng, khiến ta theo phản xạ muốn rút về.

Nào ngờ hắn lại nắm chặt không buông.

Ta trừng mắt nhìn hắn: Ngươi lại giở trò gì nữa đây!

Được đằng chân, lấn luôn đằng đầu có phải không?

Ta đồng ý giúp ngươi che giấu chuyện điếc tai, nhưng không có nghĩa sẽ đóng vai đôi lứa cùng ngươi!

Tạ Duẫn chẳng hề để tâm ánh mắt cảnh cáo của ta, vẫn cứ thản nhiên nắm lấy tay, đứng kề vai như thể trời đất sinh ra đã vậy.

Tổ phụ thấy thế, ánh mắt hiện rõ sự hài lòng.

Ông thở dài: “A Duẫn, theo lẽ thường, ngươi phải thủ tang phụ mẫu ba năm. Nhưng thời loạn thế, không thể giữ lễ nghi xưa cũ. Ta sẽ đứng ra chủ hôn, ba tháng sau, ngươi và Vân Thư thành thân, ý ngươi thế nào?”

07

Tin tức ta sắp thành thân với Tạ Duẫn vừa truyền ra, sáng hôm sau đã có kẻ đến đập cửa phòng ta.

Ta ung dung ngồi trong sân, nhấm nháp bánh bao, vừa ăn vừa nghe tiếng ồn ào vang vọng.

“Triệu Vân Thư! Ngươi cướp hôn sự của tỷ tỷ, còn dám mặt dày ngồi đây ăn sáng sao!”

“Ngươi tự soi gương mà xem, có chỗ nào xứng với thế tử điện hạ chứ?”

Triệu Cảnh Thành trừng mắt nhìn ta, bật cười lạnh lùng: “Nếu là ta, đã sớm không còn mặt mũi nào mà thành thân với thế tử rồi!”

Ta liếc mắt nhìn hắn, chẳng buồn đáp lời.

Bao năm qua, Triệu Cảnh Thành cứ như quả pháo lép, thi thoảng lại nổ một trận cho vui nhà vui cửa, ta cũng quen rồi.

Hắn chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay người khác.

Quả nhiên, Triệu Minh Nguyệt xuất hiện, bước chân uyển chuyển, tà váy khẽ lay trong gió lạnh.

Nàng ta vận lụa xanh, đường cắt may khéo léo, vóc dáng uyển chuyển như chồi non đầu xuân.

Giữa tiết trời giá rét, chỉ cần nhìn thấy nàng ta cũng đủ khiến lòng người ấm lại.

“A Cảnh, chớ làm loạn nữa”, nàng dịu dàng lên tiếng.

Triệu Cảnh Thành uất ức đứng một bên, lẩm bẩm: “Rõ ràng năm xưa tổ phụ đã đính hôn tỷ với thế tử, vậy mà Triệu Vân Thư chen chân, đoạt lấy hôn sự ấy.”

Triệu Minh Nguyệt nhìn ta, ánh mắt thoáng qua một tia giễu cợt mờ nhạt.

Nàng ta khẽ thở dài: “Ấy là số mệnh, A Cảnh, chớ vì ta mà sinh hiềm khích với Vân Thư.”

“Ta không nhận ả ta làm tỷ đâu!” Triệu Cảnh Thành lập tức lớn tiếng.

Nói cứ như thể ta tha thiết muốn nhận một kẻ ngu ngốc như hắn làm đệ vậy.

Chuyện hôn sự này, bản thân ta cũng thấy không ổn. Hai người chưa tỏ chưa thông, đã vội bàn chuyện thành thân, không thể không tìm hiểu thêm về Tạ Duẫn.

Không để ý tới Triệu Cảnh Thành nữa, ta liền bước sang viện của Tạ Duẫn.

Triệu Cảnh Thành cứ như miếng cao dán chó, đeo bám không buông.

Vừa bước tới viện của Tạ Duẫn, ta đã nghe được một giọng quen thuộc vang lên:

“Thế tử, không dám giấu ngài. Người vốn được định thân cùng ngài ban đầu là trưởng nữ của ta, Triệu Minh Nguyệt.

Vân Thư chỉ vì được lão gia nuông chiều, mới dám can thiệp, đoạt lấy mối hôn sự này.

Ai… có những chuyện, thực chẳng tiện nói, nhưng nay gặp Thế tử, lại chẳng đành giấu giếm.

Mười năm trước, Vân Thư bị thất lạc, lưu lạc bên ngoài.

Lúc tìm lại được, nó đã là một đứa trẻ quê mùa, dốt nát, chữ nghĩa chẳng thông.

Sau khi đi lạc, nó còn phiêu bạt trong ổ cướp, sống cảnh bùn lầy nước đọng...

Có những lời, vốn ta không nên nói, nhưng mà…”

Ta đẩy cửa bước vào, ánh mắt bình thản, giọng lạnh nhạt:

“Nhưng mà sao?”

Mẫu thân ta nhất thời nghẹn lời, không đáp nổi.

Ta chậm rãi nói tiếp:

“Ý người là muốn nói ta từng sống trong ổ cướp, ngày ngày ở cạnh bọn nam nhân, thân chẳng còn thanh sạch, đúng không?”

 

08

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-hon-phu-that-the-ta-lap-tuc-tu-hon/chuong-3.html.]

Mười năm trước, ta mới vừa tròn tám tuổi.

Năm ấy, cẩu hoàng đế ban thánh chỉ tru di cửu tộc nhà ta.

Tổ phụ vì muốn phân tán binh lực Tây Bắc, liền sai mẫu thân dẫn ba tỷ muội rời thành trước.

Nào ngờ trên đường tới Thanh Châu, lại gặp bọn sơn tặc.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Thị vệ liều c.h.ế.t nghênh địch, mở ra một đường máu.

Lúc ấy, ngựa đã bị thương, sức cùng lực kiệt.

Triệu Cảnh Thành nhào vào lòng mẫu thân, run rẩy khóc thét.

Triệu Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, giọng nức nở:

“Mẫu thân, nếu rơi vào tay chúng… con thà c.h.ế.t còn hơn!”

Ta siết chặt d.a.o găm, chăm chú lắng nghe động tĩnh ngoài xe.

Lão Tần – người đánh xe – vội vàng kêu lên:

“Phu nhân! Phía trước là ngã rẽ, người và các cô nương, công tử mau xuống xe, rẽ trái mà đi. Lão sẽ đánh xe theo hướng phải, dụ bọn cướp đi.”

Nhưng mẫu thân chẳng đáp lời.

Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp, rồi bất ngờ đẩy mạnh ta ra khỏi xe!

Ta rơi xuống đất, đầu choáng mắt hoa.

Lão Tần lập tức nhảy xuống định đỡ ta, thì đúng lúc ấy, mẫu thân giật dây cương, phóng xe đi như bay.

Bọn cướp phía sau gào rú đuổi đến gần.

Lão Tần hốt hoảng gào lên:

“Phu nhân! Người làm gì vậy!”

Ta lúc ấy đã hiểu — mẫu thân thật thông minh.

Bà biết, nếu đẩy ta xuống, lão Tần ắt sẽ liều mạng bảo vệ.

Vậy nên, bà mới có cơ hội dẫn hai đứa còn lại trốn thoát.

Lão Tần siết chặt chuôi đao, mắt đỏ như lửa:

“Cô nương, mau chạy! Ta dù c.h.ế.t cũng sẽ che chở cho người!”

Ta ngoái nhìn bụi cuốn mịt mù phía sau, cất giọng điềm tĩnh:

“Lão Tần, ta sẽ không chết. Ngươi cũng thế.

Dù có bị nhục, bị chà đạp, cũng phải sống.”

Ta nhớ rõ cảnh năm ấy, phụ thân ôm chặt lấy ta giữa cơn huyết tẩy.

Máu người thấm đẫm cả áo ta, thân thể lạnh dần.

Lời sau cùng phụ thân để lại — khắc sâu vào tận xương tủy:

“Vân Thư, phải sống tiếp.”

 

09

Lão Tần lưu lại, liều mình bảo vệ ta. Cả hai rốt cuộc cũng bị bắt, giải vào sào huyệt của bọn cướp.

Hai năm đầu trong ổ giặc, cuộc sống khắc nghiệt không lời nào tả xiết.

Bọn cướp đem lũ trẻ như ta ra huấn luyện, ngày ngày sai vào thành hành nghề trộm cắp.

Trộm được, đêm về thưởng thêm một chiếc bánh bao.

Trộm không thành, tối đó chịu thêm mấy roi.

Thuở ban đầu, ta còn giữ khí tiết, cắn răng chẳng chịu ra tay.

Mãi đến khi lão Tần bệnh nặng, suýt chút nữa lìa đời, ta mới đành buông tự trọng, lần đầu bước chân ra phố.

Trộm lâu thành quen, gối quỳ riết rồi cũng chẳng còn thấy nhục.

Nhiều đêm ta nằm trên ổ rơm bẩn thỉu, ngửa mặt nhìn mái nhà thủng lỗ, lòng như phủ mây mù.

Nếu chẳng nhờ lão Tần luôn kề cận, có lẽ ta đã quên mất thân phận mình từng là nữ nhi của Đại tướng quân Tây Bắc.

Khi ta trở thành kẻ trộm giỏi nhất trong trại, đại đương gia vui sướng, bế bổng ta lên vai.

“Hãy nhìn xem! Mọi người phải lấy Vân ca nhi làm gương!

“Chúng ta, ai nấy đều phải lấy nàng ấy làm niềm kiêu hãnh!”

Ta ngồi trên vai lão, nhìn đám đông reo hò vì mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận