Chỉ riêng lão Tần, đứng nơi cuối hàng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Năm ấy, ta tròn mười tuổi, đã là tay trộm lão luyện khắp Lương Châu, chưa từng thất thủ.
Nhìn thấy nước mắt lão Tần rơi, lòng ta thắt lại.
Ta chợt nhớ về năm ta mới năm tuổi, khi phụ thân từng đặt ta ngồi lên vai, dạo khắp đại doanh Tây Bắc.
Người cười lớn, đầy tự hào nói với mọi người: “Đây là nhị cô nương của ta, Triệu Vân Thư! Tương lai, con bé sẽ kế thừa chiến đao của ta, trở thành chiến binh mạnh mẽ nhất đại doanh!”
Lúc ấy, ta mang theo cung nhỏ, tay nắm chặt con d.a.o găm do chính mình rèn, mặt mày rạng rỡ, kiêu hãnh vô cùng.
Cũng vào năm ta mười tuổi, ta lần đầu thưa với đại đương gia:
“Nghĩa phụ, chúng ta cứ trộm cướp lặt vặt mãi thì được gì? Nay thiên hạ đại loạn, thương nhân thận trọng, chẳng ai mang theo vật quý. Huynh đệ trong trại đã nửa năm không thấy nổi miếng thịt, sống vậy sớm muộn lòng người cũng tan.”
Ta dâng kế, thuyết phục đại đương gia liên kết hai sơn trại gần đó, đánh cướp một huyện quan dưới trướng Lương Châu.
Tên huyện quan kia tham tài, bóc lột dân lành, của cải vô số.
Đêm ấy, vàng bạc châu báu thu về chất thành núi, làm ai nấy lóa mắt.
Từ đó, ta trở thành nhân vật đứng thứ ba trong trại.
Chỉ trong tám năm, ta thu phục mười lăm sơn trại lớn nhỏ quanh vùng.
Từ đó về sau, sơn trại không còn cướp đường, g.i.ế.c người vô tội.
Ta thống nhất các trại, vừa bắt tay cùng thương gia, nhận bảo tiêu kiếm bạc; vừa đem người tiêu diệt sơn trại hắc đạo, trừ họa cho dân.
Gặp khi nghĩa quân thiếu người, chỉ cần họ trả đủ ngân lượng, chúng ta sẵn sàng ra tay tương trợ.
Bách tính Lương Châu gọi chúng ta là “quân tay sai”.
Có huyện nọ, dân tình khốn khổ vì thuế má đè đầu, bèn gom góp bạc trắng đến cầu viện ta, xin chiếm lấy huyện thành giành lại cuộc sống.
Thiên hạ loạn lạc, khởi nghĩa khắp nơi, triều đình còn chẳng kịp xoay tay, đâu hơi sức mà lo dẹp đám quân nhỏ như ta?
Vậy nên, “quân tay sai” cứ thế mà tồn tại, ẩn mình mà sống.
Năm ngoái, ta đưa lão Tần hồi hương Thanh Châu, vốn định đến bái kiến tổ phụ, nói rõ thân phận hiện tại.
Thế nhưng, lời đến cửa miệng lại chẳng thốt ra được.
Ta vắng mặt mười năm, quân Tây Bắc sớm đã tan rã, người người phiêu bạt, chẳng còn bóng dáng hào kiệt thuở xưa.
Tổ phụ ta, nay tuổi cao sức yếu, đã chẳng còn nhiệt huyết.
Người chỉ thu mình trong thành Thanh Châu, dõi theo thời cuộc, chờ một vị phiên vương đến chiêu an.
Mẫu thân ta, cho rằng mười năm lưu lạc nơi ổ giặc, ta đã bán thân cầu sinh, không còn danh tiết.
Vậy nên hôm nay, bà mới dám đường đường chính chính mà nói lời vu hãm trước mặt Tạ Duẫn, muốn ta nhường lại mối hôn sự cho Triệu Minh Nguyệt.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Chỉ là… ta có chút ngờ vực.
Mẫu thân ta, vốn là người tính toán, chưa từng làm việc gì mà không có lợi cho bản thân.
Cớ sao bà đột nhiên coi trọng một thế tử thất thế như Tạ Duẫn?
10
Nghi hoặc trong lòng ta chẳng mấy chốc đã có lời giải.
Triệu Cảnh Thành giương ánh mắt căm phẫn nhìn ta, giận dữ quát lớn:
“Triệu Vân Thư! Thanh Châu đã thiếu lương thực đã lâu, vậy mà ngươi đến kinh thành lại chẳng vào nổi cửa Trân Bảo Các. Thế tử cùng tỷ tỷ ta chỉ trong một đêm đã thu xếp xong xuôi, Trân Bảo Các bằng lòng cho mượn thuyền chở lương rồi! Ta thấy ngươi đúng là kẻ ngu độn, thô lỗ không ai bằng!”
Hắn càng nói càng kích động, bàn tay không biết tự lúc nào đã chạm vào mặt ta.
Ta lạnh lùng nắm lấy cổ tay hắn, xoay mạnh ra sau.
Giữa tiếng hét đau đớn của Triệu Cảnh Thành, ta thẳng chân đạp vào m.ô.n.g hắn, khiến hắn ngã lăn lóc xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-hon-phu-that-the-ta-lap-tuc-tu-hon/chuong-4.html.]
Triệu Minh Nguyệt hốt hoảng chạy đến đỡ hắn, hai mắt ngấn lệ, ánh nhìn ươn ướt như sắp khóc.
Nàng ta liếc Tạ Duẫn một cái, rồi nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói khẽ khàng:
“Thế tử, khiến ngài chứng kiến cảnh tượng như thế, thật khiến ta áy náy. Muội muội ta lưu lạc bên ngoài bao năm, đã chịu không ít khổ cực. Ta và đệ ấy đều mang nợ nàng ấy, dù nàng ấy có làm gì đi nữa, chúng ta cũng nên nhẫn nhịn.”
Lại là màn kịch ấy, lại là bộ dáng đáng thương ấy.
Từ ngày ta hồi phủ Triệu gia, Triệu Cảnh Thành không ngừng tìm cách bắt nạt ta, nhưng chưa một lần thành công.
Còn Triệu Minh Nguyệt thì luôn ra vẻ yếu đuối, như thể ta là người đã tổn thương nàng ta sâu sắc.
Người trong phủ từ trên xuống dưới đều thì thầm sau lưng, gọi ta là nữ tặc.
Tổ phụ ta tuy hiểu rõ mọi sự, song vẫn khoanh tay đứng nhìn.
Ông đã bạc đầu vì chuyện quân Tây Bắc, đến việc nhà cũng chẳng còn tâm sức lo toan.
Mẫu thân ta chỉ thản nhiên thốt:
“Triệu Vân Thư, ngươi hại c.h.ế.t phụ thân mình vẫn chưa đủ sao? Nhất định phải phá nát cả gia đình này ngươi mới vừa lòng?”
Ta tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn bà, khẽ cười nói:
“Phụ thân c.h.ế.t ra sao, trong lòng người rõ hơn ai hết.”
Đôi mắt mẫu thân lập tức trợn lớn, bà giơ tay định đánh ta.
Không ngờ Tạ Duẫn bỗng đưa tay ngăn lại, vững vàng đỡ lấy cánh tay bà.
Hắn mỉm cười, ôn tồn nói:
“Phu nhân ở phủ tổng binh bao năm, cữu cữu ta một lòng kính trọng người, thậm chí còn an bài người ở tại Phương Hoa Viên, hẳn là sống không tệ. Nếu đã đủ ăn đủ mặc, sao lại không nghĩ đến chuyện sai người tìm Vân Thư? Vẫn là Triệu cô nương đây hiểu chuyện, biết Vân Thư đã chịu nhiều khổ cực, các người nợ nàng nhiều lắm.”
Tìm gì chứ! Năm xưa khi về Thanh Châu, mẫu thân ta đã thẳng thừng nói với tổ phụ rằng ta đã c.h.ế.t trên đường.
Tạ Duẫn biết rõ chuyện ấy, hôm nay cố tình nói ra chỉ để bà bẽ mặt.
Triệu Minh Nguyệt khựng lại động tác lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tạ Duẫn.
Còn mẫu thân ta thì thú vị hơn cả—ban đầu là giận dữ nhíu mày, sau đó nhanh chóng cắn chặt hàm răng, sắc mặt trầm như tro nguội.
Chỉ có Triệu Cảnh Thành ngu xuẩn vẫn không hiểu chuyện, kêu lên:
“Chúng ta nợ gì nàng ta chứ? Nàng ta có tay có chân, chẳng lẽ không tự tìm được đường về nhà? Ta thấy nàng ta chỉ giả vờ đáng thương để lừa thế tử thôi! Nay bám được ngài rồi, không biết mai mốt sẽ hành hạ chúng ta thế nào!”
“Câm cái miệng chó của ngươi lại!”
Ta lạnh lùng đá hắn một cú, bực bội nói:
“Triệu Minh Nguyệt muốn lấy Tạ Duẫn thì cứ việc, nhưng đừng lôi mấy chuyện này đến làm phiền ta nữa! Còn nữa, Triệu Cảnh Thành, trước khi ta trở về, ngươi phải sửa cho bằng hết những gì đã phá trong phòng ta. Nếu không…” — ta nhếch môi — “ta sẽ thiến ngươi.”
Ta sải bước ra ngoài, đứng dưới hiên một lát rồi ngoái đầu lại.
Tạ Duẫn vẫn đứng nơi bậc cửa, ánh mắt dõi theo ta không rời.
“Ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.” Ta bình thản nói.
Triệu Cảnh Thành như con ch.ó điên, lập tức gào lên:
“Còn dám nói không muốn lấy thế tử! Rõ ràng là đang dụ dỗ ngài ấy mà!”
Ta rút d.a.o găm từ tay áo, lạnh lùng ném về phía hắn.
Phập!
Dao găm cắm phập vào bậc cửa, rạch một đường dài trên mặt hắn, m.á.u tươm ra.
Triệu Cảnh Thành sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi bệt dưới đất.
Tạ Duẫn bước đến, rút con d.a.o ra, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi tiến về phía ta.