Sau Khi Hôn Phu Thất Thế, Ta Lập Tức Từ Hôn

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

“Nặng ra nông nỗi này rồi mới tìm người chữa trị ư?”

“Tai trái của hắn, e là không thể cứu vãn.”

“Trước tiên, cứ uống vài thang thuốc xem sao.”

Á thúc khẽ ra hiệu cho ta.

Ta quay đầu nhìn Tạ Duẫn đang nằm trên giường.

Nửa tháng trước, khi hắn cùng ta hồi cố Thanh Châu, hãy còn là kẻ áo rách thân tàn, tiều tụy không ra dáng người.

Vậy mà mới vài hôm trôi qua, hắn đã khôi phục dáng vẻ thế tử cao quý, phong nhã như thuở nào.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tấm y bào trắng trên người là gấm mây thượng hạng, thêu chìm mẫu đơn bằng kim tuyến, vừa tinh xảo vừa hoa lệ — quả thực hợp với phong thái hắn.

Nhưng một người như hắn, đến khi bệnh tật ập đến cũng không dám đường hoàng tìm người chữa trị.

Quả thật khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương.

“Bốc thuốc cho hắn đi”, ta bảo Á thúc, “bốc loại đắt nhất, đắng nhất!”

Tạ Duẫn mê man suốt một canh giờ mới hồi tỉnh.

Thông thường, người sau khi tỉnh lại sẽ có đôi chút mê mang.

Nhưng hắn thì không.

Hắn lập tức quay đầu nhìn ta, ánh mắt thản nhiên như nước.

Ta thậm chí còn hoài nghi, hắn kỳ thực chưa từng hôn mê.

Ta chậm rãi giải thích: “Ngươi sốt cao, lại lo tai bị điếc truyền ra ngoài không tiện, nên ta đưa ngươi đến chỗ Á thúc. Y thuật của thúc ấy tốt, mà cũng đáng tin cậy, ngươi yên tâm.”

Nghe vậy, Tạ Duẫn mới dần thả lỏng. Gương mặt hắn khi không còn căng thẳng liền lộ vẻ mỏi mệt.

Không mệt sao được?

Vương phủ bị diệt, hắn đơn thân độc mã đến đất Thanh Châu.

Chưa kịp yên ổn chỗ đứng, đã bị tổ phụ ta và cữu cữu hắn phái đi tìm Trân Bảo Các lo chuyện lương thực.

“Ngươi làm sao biết mẫu thân ta có quan hệ với cữu cữu ngươi?” Ta hỏi.

Những lời hắn nói trước mặt mẫu thân ta hôm trước, chẳng khác nào lấy dầu sôi rưới vào tim bà.

Tạ Duẫn ngồi dậy, nhàn nhạt đáp: “Năm xưa mẫu thân ngươi đến Thanh Châu, hẳn chẳng mang theo bao nhiêu của cải. Dẫu cữu cữu ta nghe theo lệnh của tổ phụ mà thu nhận, nhiều lắm cũng chỉ có thể đảm bảo ăn no mặc ấm. Nhưng nhìn cách Triệu Minh Nguyệt và Triệu Cảnh Thành ăn vận, không hề tầm thường, còn mẫu thân ngươi nét mặt ung dung, không chút u sầu — rõ ràng những năm qua sống rất dư dả.”

Ta nhớ đến cây trâm ngọc lục bảo cài trên tóc mẫu thân, không nói thêm lời nào.

Bà ta đúng là quá mức phô trương.

Thực ra, nếu bà thật tâm muốn gả cho cữu cữu Tạ Duẫn, e rằng tổ phụ ta cũng sẽ đồng ý.

Ông không phải người cố chấp.

Thế nhưng mẫu thân lại cứ một lòng giữ tiết vì phụ thân ta — vấn đề là bà không giữ nổi.

Năm xưa ở Tây Bắc, phụ thân thường giúp đỡ những cựu binh tàn phế.

Nhà ta tuy không đến nỗi nghèo, nhưng cũng chẳng thể sánh với các gia đình quan lại.

Mẫu thân luôn oán trách phụ thân, vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau không ít lần.

Chỉ bởi bà khi ra ngoài không thể so được với các phu nhân nhà giàu.

Có lần tranh cãi dữ dội, phụ thân hổ thẹn trong lòng.

Người dẫn ta ra khỏi thành, định bán ít dược liệu, mua cho mẫu thân một cây trâm vàng.

Nào ngờ chuyến ấy gặp phải sa tặc.

Phụ thân ngã xuống giữa sa mạc, vĩnh viễn không thể trở về.

Nực cười là, mẫu thân còn oán trách người c.h.ế.t quá nhẹ nhàng — chẳng hy sinh nơi sa trường, chẳng lập được chiến công gì.

“Trời mưa là chuyện của trời, mẫu thân muốn tái giá là chuyện của bà, cứ để bà đi.” Ta thản nhiên đáp.

Á thúc mang bát thuốc vào.

Tạ Duẫn cầm bát thuốc, uống cạn trong một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-hon-phu-that-the-ta-lap-tuc-tu-hon/chuong-5.html.]

Ta dõi mắt nhìn hắn, thấy thần sắc hắn từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình thản.

Ta liếc sang Á thúc: 【Sao lại thế, thuốc này không đắng sao?】

Á thúc cũng liếc mắt nhìn ta: 【Đắng chứ, đắng vô cùng!】

Ta bán tín bán nghi, cầm bát thuốc lên, khẽ l.i.ế.m một chút.

...Ơ...

Ta lập tức moi gói mứt mua trên đường, ăn liền một nửa gói.

Tạ Duẫn ánh mắt thoáng ý cười, thong thả bốc một viên mứt bỏ vào miệng.

Đúng là một kẻ cứng đầu.

“Tạ Duẫn, nói thật lòng đi, cưới Triệu Minh Nguyệt đi.” Ta bảo hắn.

Tạ Duẫn cúi đầu chỉnh lại vạt áo, không đáp lời.

Lúc này ta mới sực nhớ, ta đang ngồi bên trái hắn — mà tai trái hắn gần như đã điếc.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, chậm rãi hỏi: “Triệu Vân Thư, ngươi vẫn luôn sống như vậy sao?”

Hắn nhìn ta chăm chú, như đang dò xét giới hạn nhẫn nại của ta.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhã nhặn nói: “Sống một cách nghèo túng, lười biếng như con ‘cá muối’, lại chẳng hề để tâm đến ánh mắt người đời.”

 

12

Đúng lúc ấy, Á thúc mang khay đồ ăn bước vào.

Lão đặt một đĩa cá muối xuống trước mặt ta, cố nén ý cười nơi khóe môi, đoạn lui ra ngoài.

“Không vì chuộc ngươi, ta há lại khốn đốn đến thế này sao!”

Ta giơ tay về phía Tạ Duẫn, giận dữ lên tiếng:

“Mau trả tiền đây cho ta!”

Tạ Duẫn không đáp, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay ta.

“Ngươi lại giở trò gì?” – ta trừng mắt nhìn hắn, không khỏi cảnh giác.

Chỉ thấy hắn bình thản lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ sứ, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng thoa một lớp thuốc mỡ trắng đục lên mu bàn tay thô ráp của ta.

Mùi hương thanh nhã dần lan tỏa, lành lạnh dịu dịu, khiến da tay vốn nứt nẻ như được xoa dịu.

Bàn tay Tạ Duẫn trắng như bạch ngọc, từng khớp từng ngón đều tinh tế như được tạc nên.

Còn tay ta, năm dài tháng rộng cầm cung kéo nỏ, vất vả gió sương, nay đã thô sần như móng heo. Mùa đông lại càng nứt nẻ, trông đến xấu hổ.

Tạ Duẫn lại lấy ra một cây lược nhỏ bằng gỗ trắc, vòng ra phía sau ta, từ tốn chải mượt mái tóc rối bời vì gió.

Trong gương đồng, ta thấy hắn buộc lại tóc cho ta thành một búi đơn giản, lại khéo léo cài lên đó một cây trâm ngọc lan.

Tạ Duẫn ngắm nghía một hồi, mỉm cười mãn nguyện:

“Lược này mang theo đã lâu, nay cuối cùng cũng có dịp dùng tới. Mái tóc rối của ngươi, ta sớm đã muốn chải cho.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn, giọng mang vài phần dè chừng:

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Tạ Duẫn, ngươi không phải định quỵt bạc ta đấy chứ?”

Hắn từng hứa sẽ hoàn trả mười lần, chẳng lẽ nay lại giở trò nuốt lời?

Tạ Duẫn không đáp, chỉ chậm rãi nói:

“Triệu Vân Thư, ngươi nợ ta một lời xin lỗi.”

Nghe vậy, ta bật cười, nụ cười đầy giận dữ:

“Ta phải xin lỗi ngươi? Ngươi nợ ta bạc, còn dám gọi ta là ‘cá muối’, vậy mà lại muốn ta nhận sai? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày chắc?”

Tạ Duẫn nhìn ta, ánh mắt nghiêm nghị:

“Hai tháng nữa chúng ta thành thân. Vậy mà miệng ngươi cứ nhắc mãi cái tên Triệu Minh Nguyệt. Ngươi xem ta là gì?”

Lòng ta chợt chùng xuống, dẫu miệng còn muốn cãi, nhưng đáy lòng lại dâng lên một tia áy náy mơ hồ.

Kỳ thực, ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận