Do ngược sáng, rõ nét mặt của Tạ Sơ Ngôn, chỉ cảm thấy toát khí lạnh, trông vui chút nào.
“Cảm ơn .”
Tạ Sơ Ngôn trả lời.
Đợi chui khỏi đống khung ảnh, mới thấy rõ ánh mắt đang dừng ở ——
Là bức ảnh lén chụp Tạ Sơ Ngôn khi đang ngủ năm đó.
Nắng hè chiếu xuyên qua tán cây, rơi gương mặt nghiêng tuấn tú của thiếu niên.
Anh ngủ sâu.
Đến cả khi lén chạm tay cũng .
Lúc chỉ giật lấy tấm ảnh và nuốt xuống luôn.
“Mạnh Đình Nguyệt.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Dạ?”
“Giải thích .”
ngẫm nghĩ một chút, theo phản xạ đưa tay gãi đầu, thế mà rụng một nắm tóc.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Sơ Ngôn, gượng:
“Đây chẳng là… tường kỷ niệm yêu cũ ? Ha ha ha. chỉ là lưu giữ chút kỷ niệm thôi mà ——”
“Ồ, ?”
Tạ Sơ Ngôn chỉ vài tấm ảnh chụp chung của và cô bạn , giọng lạnh lẽo lộ chút d.a.o động: “Theo ý cô thì, cô còn từng yêu cả con gái?”
nuốt nước bọt, “Ph… đó, … từng yêu cả .”
Ánh sắc bén của Tạ Sơ Ngôn như thiêu cháy .
dần dần nổi nữa, ánh mắt lảng tránh khắp nơi, duy chỉ dám .
“Đình Nguyệt, hai ——”
Lớp trưởng mở cửa bếp, định gì đó, nhưng cảm nhận bầu khí kỳ lạ căng thẳng liền im bặt.
Tạ Sơ Ngôn mặt biểu cảm, đặt khung ảnh trở , rút khăn giấy lau tay, cầm áo khoác lên ngoài.
“Này, Tạ Sơ Ngôn, ?”
“Bệnh viện việc, .”
“Không , chuyện của Mạnh Đình Nguyệt còn xong mà… Tạ Sơ Ngôn, ở ăn cơm .”
Tạ Sơ Ngôn ở cửa, liếc đang im lặng.
Tựa như đang đợi gì đó.
thất vọng.
gì cả.
Tạ Sơ Ngôn khẩy một tiếng, nhẹ, mỉa mai:
“ là một yêu cũ ai chào đón, ở đây gì?”
Cạch một tiếng.
Cửa đóng .
Tạ Sơ Ngôn rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/roi-xa-mua-ha/4.html.]
6
Sự của Tạ Sơ Ngôn khiến bầu khí trầm xuống một chút.
nhanh chóng mùi nước lẩu thơm phức của lớp trưởng xua tan.
“Lớp trưởng, giỏi thật đấy, bao nhiêu năm tay nghề vẫn giảm.”
Lớp trưởng vui vẻ bưng chén lên, hướng về phía gật đầu:
“Đình Nguyệt, đừng để trong lòng, lão Tạ mà… thôi, để từ từ với ! Chẳng lẽ nể mặt lớp trưởng !”
Vừa dứt lời, những khác cũng lượt an ủi .
“Khi gọi điện cho , Tạ Sơ Ngôn bận, nhưng vẫn đến, điều đó chứng tỏ thái độ , chắc chắn sẽ giúp .”
“ , mau ăn lẩu !”
Thực cũng cảm thấy quá buồn.
Ngược , thấy chút áy náy với Tạ Sơ Ngôn.
Trong suy nghĩ của , giữa và vốn nên quá nhiều dây dưa.
cũng vì bệnh tật của mà phiền thêm nữa.
Mọi cùng ăn một bữa lẩu vui vẻ, giữa chừng lớp trưởng còn bật gọi video trong nhóm lớp cấp ba.
Người thể bắt máy thì nhiều.
nhóm chat nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Tán gẫu khắp nơi, phút chốc, như về thời gian kỳ thi đại học ——
Mọi hào hứng về tương lai và lý tưởng.
Còn hẹn du lịch nghiệp.
Khi đó và Tạ Sơ Ngôn là bạn cùng bàn.
Một tuần kỳ thi, từ phòng giáo viên trở về, thấy cầm bút màu nguệch ngoạc bản đồ.
Anh hỏi, “Cậu đang gì ?”
giơ tấm bản đồ lên, vung vẩy mặt , “Nè, nhận ? Đây là Bắc Kinh!”
Trên đó hai vòng tròn đỏ.
“Đây là trường của , còn đây là trường của tớ.”
dùng bút nối một đường thẳng.
“Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất, đây chính là cách giữa hai .”
Tạ Sơ Ngôn nhịn : “Cậu định thi Bắc Kinh ?”
“Ừ, vui ?”
Anh xuống cạnh , xếp gọn từng trang đề thi, bỏ hộc bàn.
Nhẹ nhàng : “Vui chứ.”
Kết quả gặp may, vài hôm nhận kết quả khám sức khỏe.
Bản xét nghiệm rối bời, chỉ bất thường chi chít khắp trang giấy.
Bác sĩ đề nghị bố lập tức đưa lên Bắc Kinh kiểm tra kỹ hơn.