Ngày rón rén hôn Tạ Sơ Ngôn, trùng đúng sinh nhật .
Sơ mi trắng của xộc xệch, môi dính son của , mắt cụp xuống, hỏi: “Có ý gì?”
Lần đầu tiên hôn con trai, đầu cũng đơ mất.
Lắp ba lắp bắp : “Chẳng… chẳng rõ ràng ? Làm bạn trai em .”
Tai Tạ Sơ Ngôn đỏ bừng, khẽ đáp: “Ừ.”
Hồi đó đúng là quá .
vốn chẳng thích học, mà mỗi lớp, đều ngoan ngoãn bên cạnh , giảng bài cho.
Chỉ trong một năm, tổng điểm của tăng hơn một trăm điểm.
Tính thì thể đỗ đại học ở Bắc Kinh.
Không cần yêu xa với Tạ Sơ Ngôn.
Nếu đó phát hiện bệnh tình trong khám sức khỏe…
“Ọe——”
Tiếng nôn của vang vọng khắp phòng bệnh.
ôm lấy bồn cầu, mắt hoa lên, ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô bạn vỗ lưng cho : “Thế thì , phản ứng dữ , để tớ gọi bác sĩ.”
túm lấy tay cô : “Không cần, quen .”
Năm đó trải qua 27 hóa trị, một ở nước ngoài, chẳng cũng vượt qua .
Đã kiên trì suốt mười năm, bệnh tái phát .
Chưa còn chịu khổ bao lâu, nếu nào cũng gọi bác sĩ thì e là cũng sẽ thấy phiền.
Cô bạn cam lòng: “Tạ Sơ Ngôn chẳng là bác sĩ điều trị chính của ? Tớ tìm , nhất định cách.”
ôm lấy chân cô : “Bà cô của ơi, bà yên chút , mừng là nhận đấy. Nếu mà nhận , chắc cho hóa trị trăm mất.”
“Ai hóa trị trăm ?”
Một giọng lạnh lùng vang lên từ lưng.
Toàn cứng đờ, dám đầu .
Cô bạn thở phào nhẹ nhõm: “Giáo sư Tạ, Đình Nguyệt thấy khỏe——”
“Hóa trị phản ứng phụ là bình thường. Nếu cô chịu nổi…”
Phía Tạ Sơ Ngôn còn gì với cô bạn , thấy nữa.
Vì trong đầu là:
Vừa … thấy hết chứ?
3
Buổi tối, y tá đến tiêm thuốc chống nôn cho .
Trong lời chút dò hỏi: “Cô quen giáo sư Tạ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/roi-xa-mua-ha/2.html.]
bẹp giường như hết hồn, “Không quen, hỏi thế?”
“Giáo sư Tạ từng quan tâm mấy chuyện . Vậy mà đặc biệt đến văn phòng bác sĩ điều trị của cô, dặn dò kê đơn thuốc chống nôn.”
hình ảnh trong gương ——
Gầy nhiều, sắc mặt xanh xao vì bệnh tật.
So với mười năm , thật sự khác biệt một trời một vực.
Không thể nào…
Dù trí nhớ đến mấy ——
Phải, trí nhớ .
Lỡ như, vẫn luôn hận thì ?
Ba chữ “Mạnh Đình Nguyệt” rành rành treo ở đầu giường bệnh, nghĩ nhận ?
Cô bạn xen một câu: “Giáo sư Tạ mới 28 tuổi đúng , trẻ mà giáo sư ?”
“Ủa, rõ ghê! Giáo sư Tạ học liên thông từ đại học lên thạc sĩ, tiến sĩ luôn, nghiệp tiến sĩ mới tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi thôi. Lý lịch của ảnh hiếm lắm. Người thường bì .”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thấy bạn vẻ hứng thú với Tạ Sơ Ngôn, họ : “Cô định theo đuổi giáo sư Tạ hả? Tốt nhất nên bỏ . Người trong lòng .”
Cô bạn nháy mắt với .
Chỉ y tá tiếp: “Là con gái viện trưởng đấy, tiến sĩ du học về, sắp kết hôn .”
Nụ của cô bạn đông cứng môi.
kéo kéo bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, bỗng nhiên để ý đến sợi chỉ thừa áo.
Sau khi y tá rời , cô bạn nhịn : “Đình Nguyệt, xin nhé…”
“Thôi, gì mà xin .”
“Tớ năm nay 28 , 18.”
Những giấc mơ kiểu nam thần lạnh lùng yêu , ngừng mơ từ mười năm .
4
Sau hôm đó, gặp Tạ Sơ Ngôn nữa.
Dù thấy mặt, nhưng vẫn nhắc đến tên .
Nào là dự hội thảo học thuật, nào là đang nghiên cứu ở trung tâm thí nghiệm.
Một tuần may đến kiểm tra phòng bệnh một , hướng dẫn điều chỉnh thuốc.
Trong nghỉ hóa trị, bệnh nhân thể xuất viện về nhà.
Thế nên cho đến lúc xuất viện, vẫn gặp Tạ Sơ Ngôn.
Trên đường về, nhận cuộc gọi từ lớp trưởng cấp ba.
“Mạnh Đình Nguyệt! Cậu vẫn ở Bắc Kinh ? Việc điều trị thế nào ?”
Đầu dây bên ồn ào náo nhiệt.