Ngoại truyện (Góc của nam chính lúc già)
Năm Mạnh Đình Nguyệt qua đời, bà là một bà lão.
Một từng sống hoạt bát suốt nửa đời , đến năm 69 tuổi bệnh tái phát, qua hóa trị thứ ba, rời khỏi thế gian.
Lúc , Tạ Sơ Ngôn là một viện sĩ nổi tiếng trong giới y học.
Rất nhiều đến chia buồn với .
Ai cũng : “Bà cụ sống đến 69 tuổi là thọ lắm .”
“Phát hiện ung thư m.á.u từ năm 18 tuổi, mà sống đến 69, lời quá còn gì.”
Ngay cả lúc sắp qua đời, Mạnh Đình Nguyệt vẫn nắm tay Tạ Sơ Ngôn, tươi mà an ủi .
“Em sống đến 69 đấy, khen em một câu ‘ngầu’ mới .”
“Em , cầm hồ sơ bệnh án của em luận văn nhé, lúc rảnh thì quảng trường nhảy với mấy bà già khác. Ở với em nhiều năm như , chắc cũng ngán nhỉ?”
Tạ Sơ Ngôn chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, gì.
Lúc , y học tiến bộ vượt bậc so với xưa.
với một già 69 tuổi, những phương pháp điều trị đó vẫn quá khắc nghiệt.
Điều trị bảo thủ là lựa chọn chung của Tạ Sơ Ngôn và Mạnh Đình Nguyệt.
Vì , khi ngày đó đến, Tạ Sơ Ngôn trông vẻ bình tĩnh.
Anh bình tĩnh lo hậu sự cho Mạnh Đình Nguyệt.
Trở về căn nhà trống trải.
Anh và Mạnh Đình Nguyệt sống bên hơn 40 năm, một đứa con.
Căn nhà già lập tức vắng bóng một , khiến khó lòng thích nghi.
Tạ Sơ Ngôn dọn dẹp di vật của Mạnh Đình Nguyệt.
Quần áo của cô vẫn treo trong tủ.
Bàn chải đánh răng vẫn để bồn rửa.
Chậu lan ban công sắp chết, vẫn cô tưới nước đều đặn.
Bức tường ảnh đó—
Từ chuyến trăng mật đầu tiên năm 28 tuổi, đến bức ảnh chụp chung ở Chuyết Chính Viên Tô Châu năm 68 tuổi, dày đặc hơn ngàn tấm, vẫn gắn chặt tường xê dịch.
Tạ Sơ Ngôn thỉnh thoảng yên lặng ghế sofa, bức tường ảnh mà ngẩn .
Đến giờ cơm, mua đồ ăn, về nấu cơm.
Lúc đầu, học trò của đều lo lắng, thường xuyên đến thăm.
Thầy và sư mẫu yêu cả đời, họ sợ thầy nghĩ quẩn.
suốt nửa năm liền, Tạ Sơ Ngôn vẫn sinh hoạt bình thường.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/roi-xa-mua-ha/14-ngoai-truyen-goc-nhin-cua-nam-chinh-luc-gia.html.]
Nhà cửa sạch sẽ vết bụi.
Thậm chí còn sách.
Anh đem hết kiến thức cả đời sách.
Các học trò dần cũng yên tâm hơn.
Chớp mắt thêm 5 năm trôi qua.
Tạ Sơ Ngôn 74 tuổi.
Cảm nhẹ thôi mà ho đến nửa tháng.
Hôm đó là ngày kỷ niệm cưới của và Mạnh Đình Nguyệt.
Học trò sẽ đến nghĩa trang thăm sư mẫu, nên đến quấy rầy.
Tạ Sơ Ngôn dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, còn dùng thuốc dưỡng tóc nhuộm mái đầu.
Trên đường , chọn một bó hoa hồng.
Vừa nở, còn vương sương sớm.
Như thường lệ, Tạ Sơ Ngôn đến gặp trông nghĩa trang, một ông lão hơn 70 tuổi.
Thấy đến, ông vui vẻ hỏi: “Ông Tạ, đến nữa ?”
“Có nhận thư của cô ?”
Người trông tìm một lúc trong hòm thư, lắc đầu: “Năm nay .”
Tạ Sơ Ngôn gật đầu, thẳng trong.
Anh đến bên mộ Mạnh Đình Nguyệt, đặt bó hoa hồng xuống mộ, dựa bia đá.
Lấy từ trong n.g.ự.c một xấp thư bảo quản cẩn thận.
Mỗi lá đều bọc nilon kín, góc nào gập.
Đó là những bức thư mà trông nghĩa trang lượt nhận từ Mạnh Đình Nguyệt gửi cho Tạ Sơ Ngôn khi cô qua đời.
Cô từng dặn gác:
“Nếu đến thăm , thì đừng đưa thư cho .”
“Tại ?”
“Vì điều đó nghĩa, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Nếu vẫn đến?”
“Thì hãy đưa cho .”
Tạ Sơ Ngôn mở bức đầu tiên, dù thuộc lòng, vẫn từng chữ một cách cẩn trọng.
“Tạ Sơ Ngôn! Nhớ em c.h.ế.t đúng ? Dừng , em đang nghĩ gì. Nhớ lời hứa với em, sống thật . Học trò của hôm còn đến than phiền với em, bảo gặp khó khăn học thuật, vì sự phát triển của nhân loại, cố gắng nha. Còn cảHOA lan của em nữa, chăm sóc tử tế , mùa đông nhớ đem nhà, mùa hè tránh nắng gắt, đừng tưới nhiều kẻo úng rễ. Năm thời gian thì mang lan đến thăm em nhé.”