Quả thận

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cầm danh thiếp, tôi rời khỏi đồn cảnh sát và bắt taxi về nhà.

 

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà từ hành lang.

 

Mở cửa ra, tôi nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đang bận rộn trong bếp.

 

“Mẹ!”

 

Tôi ngh ẹn ng ào gọi một tiếng, nước mắt không kìm được lại trào ra.

 

Lâm Tú Cầm giật mình, ném chiếc muôi trên tay xuống, rồi vội vã chạy tới với vẻ mặt lo lắng.

 

“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao? Con là…”

 

Tôi ôm chặt lấy bà, mũi cay xè.

 

Dù bà không phải mẹ ruột của tôi, nhưng bà luôn đối xử với tôi rất tốt.

 

Sau khi sinh em trai tôi, bà vẫn yêu thương tôi như trước.

 

Mấy ngày trước, tôi gọi điện than thở rằng công việc quá bận rộn, không có thời gian ăn uống tử tế.

 

Vậy là bà đã đặc biệt đến nấu canh cho tôi.

 

Mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, trong lòng tôi từ lâu đã coi bà như mẹ ruột.

 

Dựa vào vòng tay của bà, tôi thầm nghĩ, việc này tạm thời không thể nói cho bà biết!

 

Từ khi cha tôi mắc bệnh cho đến lúc qua đời, bà đã phải chịu không ít cực nhọc. Một người phụ nữ mới hơn 40 tuổi mà chỉ sau một đêm, tóc đã bạc trắng.

 

Nếu mẹ kế biết tôi bị mất một quả thận, không biết bà sẽ hoảng sợ đến mức nào.

 

Tôi hắng giọng, cố tìm lý do thoái thác:

 

“Dạo này công ty giảm biên chế, con bị cho nghỉ việc.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-than/chuong-5.html.]

“Ôi dào! Tưởng chuyện gì lớn lắm! Mẹ còn tưởng con không khỏe cơ!”

 

Bà như thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng tôi, dịu dàng nói:

 

“Có phải thiếu tiền tiêu không? Em trai con năm nay cũng tốt nghiệp rồi, không cần chi tiêu nhiều nữa. Mẹ vừa nhận lương…”

 

“Đủ dùng, đủ dùng mà!”

 

Tôi vội vàng ngắt lời:

 

“Nếu không đủ, con sẽ bảo Tống An, lương anh ấy cao lắm.”

 

Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng, tránh để bà lo lắng.

 

Lâm Tú Cầm nấu cho tôi món gà hầm củ mài. 

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi thực sự không có chút cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn cố gắng ăn hết hai bát lớn.

 

Dù sao giờ chỉ còn một quả thận, tôi cần phải chăm sóc bản thân thật tốt!

 

Sau bữa ăn, Lâm Tú Cầm dọn dẹp rồi trở về nhà, nói rằng không quen ngủ ở đây.

 

Tôi cũng có chuyện giấu bà nên không dám giữ bà lại, sợ bà phát hiện ra điều gì đó.

 

Tiễn bà về xong, tôi nằm dài trên ghế sofa, tỉ mỉ suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong hai, ba tháng qua.

 

Sau đó, tôi lấy giấy bút, liệt kê tất cả những chuyện “bất thường” ra:

 

Ngày 23 tháng 1, tại nhà hàng nam người mẫu ở Thái Lan, uống say quên trời đất, đầu óc rất choáng váng, nhưng cơ thể không có dấu hiệu bất thường.

Sau khi về nước…

 

“Đinh đinh đinh đinh đinh…”

 

Điện thoại reo.

 

Là một số lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận