Nghe xong lời bác sĩ, tôi cầm chiếc gương trang điểm nhỏ, cẩn thận soi vùng hông bên phải phía sau.
Quả nhiên, ở đó có một vết s ẹo mờ màu hồng nhạt.
Kết quả này không khiến tôi bất ngờ, nhưng khi nhìn vào vết sẹo xa lạ đó, lòng tôi lại ngập tràn nỗi sợ hãi và bối rối.
Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi không ngừng.
“Cô Tô, xin hãy cung cấp hồ sơ bệnh án và các báo cáo khám sức khỏe liên quan. Chúng tôi cần xác nhận rằng cô không mắc bất kỳ bệnh lý nào về thận và cũng chưa từng chủ động thực hiện bất kỳ ca phẫ u th uật nào liên quan đến thận. Như vậy, chúng tôi mới có thể chính thức lập án.”
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng vỗ vai tôi, khẽ nói an ủi.
Những giấy tờ này bình thường đều do Tống An giữ. Tôi không biết chúng ở đâu, nên đành phải gọi điện hỏi anh ấy.
Dưới sự chỉ dẫn của Tống An, tôi nhanh chóng tìm được sổ bệnh án và các bản sao báo cáo khám sức khỏe trong máy tính.
Bác sĩ đứng bên cạnh xem xét kỹ lưỡng sổ bệnh án và báo cáo.
Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó bắt đầu làm việc.
Một người đặt câu hỏi, người còn lại ghi chép.
Trà Sữa Tiên Sinh
“Cô Tô, vừa rồi cô cũng đã nghe bác sĩ nói. Dựa theo hình dạng của vết sẹo, thời gian phẫu thuật không quá ba tháng. Cô hãy cố gắng nhớ lại xem, trong ba tháng qua có xảy ra chuyện gì bất thường không.”
Nam cảnh sát điềm tĩnh hỏi.
Tôi luống cuống dùng tay áo lau mặt.
Chiếc áo ngủ bằng lông bông vô tình lấy đi phần lớn nước mắt còn đọng lại trên má tôi.
Bất chợt tôi nhớ lại một video tôi đã xem trên một nền tảng video ngắn ngày hôm qua.
Câu chuyện là về một cô gái đi một mình đến nhà hàng với các người mẫu nam ở Thái Lan. M ất tíc h suốt nửa tháng và đến nay vẫn chưa quay lại.
Các bình luận dưới video đều chung một nhận định, rằng cô ấy hoặc bị bá n, hoặc bị lấy th!!ận…
Lấy t hận!
Cả người tôi bỗng chốc lạnh toát, cảm giác như một con rắn lạnh lẽo đang bò lên lưng, cảm giác lạnh dần lan tỏa khắp cơ thể.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến tôi run rẩy, răng tôi không ngừng đánh lập cập.
Nhà hàng với các người mẫu nam ấy… tôi đã từng đến đó cách đây hai tháng…
4
Bạn thân của tôi, Tiểu Mi, học chuyên ngành tiếng Thái ở đại học.
Cô ấy bắt đầu thực tập tại một công ty thương mại của người Hoa ở đó từ năm cuối đại học.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy không quay về nước mà tìm một người bạn trai địa phương, và quyết định ở lại đó luôn.
Ba tháng trước, cô ấy mời tôi đến Thái tham dự lễ cưới của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-than/chuong-3.html.]
Cô ấy còn giao cho tôi một nhiệm vụ không nhỏ - làm phù dâu.
Tiểu Mi và tôi là bạn cùng lớp từ hồi cấp ba, chúng tôi đã quen biết gần mười năm và luôn có một mối quan hệ rất tốt.
Trước khi ba tôi qua đời, toàn bộ tiền bạc trong gia đình đều dùng để chữa trị cho ông, và còn vay mượn không ít tiền từ người khác.
Khi đó, tôi còn bị viêm ruột thừa và phải nhập viện để p hẫu th uật.
Không còn cách nào khác, tôi đành mở lời vay tiền của Tiểu Mi.
Cô ấy chẳng nói gì, lập tức chuyển cho tôi 10.000 tệ.
10.000 tệ đó có thể nói đã cứ u m ạng tôi.
Tôi luôn rất biết ơn cô ấy.
Nghe tin cô ấy muốn tôi làm phù dâu, tôi không do dự mà đồng ý ngay.
Ngay hôm đó, tôi đi làm hộ chiếu và xin nghỉ phép năm sớm từ công ty.
Một tháng sau, tôi lên chuyến bay đến Thái Lan.
Ban đầu, tôi định rủ Tống An đi cùng.
Chúng tôi đã bên nhau hai năm, nhưng chưa từng đi du lịch cùng nhau.
Tuy nhiên, khoa của anh ấy có hai bác sĩ đang nghỉ th ai s ản, nên anh ấy không thể thu xếp được thời gian.
Tôi đành đi một mình.
Hạ cánh và ổn định tại khách sạn xong, Tiểu Mi đặc biệt dẫn tôi đến một nhà hàng nam người mẫu đang rất nổi trên mạng vào thời gian đó.
Được một đám trai đẹp vây quanh, tôi ngượng ngùng vô cùng.
Dưới sự khích lệ của Tiểu Mi, tôi ngượng ngùng chụp vài bức ảnh cùng họ.
Sau đó, chỉ đơn giản là ăn tối bình thường.
Trong lúc ăn, vì lâu ngày mới gặp Tiểu Mi, tôi vui quá nên uống hơi nhiều, phải vào nhà vệ sinh nô n một lần.
Thấy tôi không ổn, Tiểu Mi vội thanh toán rồi đưa tôi về khách sạn.
Những chuyện đó, tôi đều nhớ rất rõ.
Về đến khách sạn, vừa đặt lưng xuống giường tôi đã ngủ ngay, ngủ một mạch đến 12 giờ trưa hôm sau.
Tôi đã ngủ suốt 15 tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Tôi vốn dĩ ngủ rất tỉnh, chỉ riêng đêm đó là ngủ cực kỳ say, tôi thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra!”
Tôi cố gắng xo a bó p cái đầu đang rối bời, cố gắng nhớ lại càng nhiều chi tiết càng tốt.
#trasuatiensinh