Tống An là bác sĩ, ba năm trước anh ấy từng thực hiện ca ph ẫu th uật r uột thừ a cho tôi.
Báo cáo khám sức khỏe hằng năm anh ấy đều xem xét kỹ càng giúp tôi.
Có thể nói, anh ấy là người hiểu rõ nhất tình trạng sức khỏe của tôi.
Anh ấy biết tôi không thể chỉ có một quả thận!
2
12 giờ trưa, mọi người trong công ty đều đã khám sức khỏe xong.
Mấy đồng nghiệp thân thiết dìu tôi trở lại công ty.
Việc tôi thiếu một quả thận nhanh chóng truyền đến tai sếp.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, trưởng phòng nhân sự đã tìm tôi, khéo léo khuyên tôi nên nghỉ việc.
Trà Sữa Tiên Sinh
Ông ta nói rằng công ty toàn người trẻ, 996 (chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày mỗi tuần) là chuyện bình thường. Nếu vì vậy ảnh hưởng đến sức khỏe thì không ổn, đến lúc đó muốn nghỉ cũng đã muộn rồi.
Nghe có vẻ là vì nghĩ cho tôi, nhưng thực chất lại chẳng muốn b ồi thư ờng thêm đồng nào.
Trong đầu tôi lúc này là một mớ hỗn loạn, không còn sức để tra!!nh cã i, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Về đến nhà, tôi khóc nức nở một trận, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại dồ n dậ p vang lên, đánh thức tôi.
“Alo! Kỳ Kỳ, xin lỗi em, anh thật sự không thể về ngay được. Chiều nay anh phải họp, tối có đồng nghiệp đến tiếp quản công việc, anh sẽ bay chuyến cuối cùng để về…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-than/chuong-2.html.]
Giọng nói đầy lo lắng của Tống An truyền qua ống nghe.
Phần eo bên phải của tôi vẫn âm ỉ đ au nh ức, toàn thân tôi lạnh toát. Máy lạnh bật ở 25 độ C, lại thêm đệm sưởi điện lót phía dưới mà tôi vẫn cảm thấy rét run.
Nghe Tống An nói không thể về ngay được, mũi tôi bỗng cay xè. Nước mắt cứ thế rơi thành từng giọt lớn, không cách nào kìm lại được.
“Kỳ Kỳ, đừng khóc nữa! Nghe anh nói, chuyện này không hề nhỏ đâu, em phải báo cảnh sát ngay lập tức!”
Lời của Tống An như đánh thức tôi.
Từ trưa đến giờ, đầu óc tôi chỉ quẩn quanh một câu hỏi: “Quả thận của mình đã biến đi đâu?”, mà hoàn toàn không nghĩ đến việc phải báo cảnh sát.
Tống An nói đúng. Tôi có nghĩ ná t ó c ở nhà cũng không thể hiểu nổi vì sao thận của mình lại không cánh mà bay.
Cảnh sát đã trải qua biết bao tình huống, có nhiều kinh nghiệm và tư duy phá án. Việc tìm ra manh mối đối với họ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Điều tôi nên làm lúc này chính là báo cảnh sát!
Cảnh sát đến rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã có mặt tại nhà tôi.
Đáng lẽ tôi phải đến đồn cảnh sát, nhưng nghe giọng nói lạc lõng và trạng thái tồi tệ của tôi, họ chủ động đề nghị đến tận nơi.
Hai cảnh sát đến nhà tôi, một là nam cảnh sát có vẻ nhiều kinh nghiệm phá án, người còn lại là nữ cảnh sát trẻ tuổi.
Họ còn đặc biệt dẫn theo một bác sĩ chuyên môn.
Vị bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho tôi, sau đó thận trọng đưa ra kết luận:
“Quả thận bên phải của cô không phải bị thiếu bẩm sinh, mà đã bị người ta ph ẫu thu ật lấy đi…”