ÔNG TÔI THÍCH ĐI CỬA SAU, GIÚP CHÁU TRAI CHEN HÀNG HỎA TÁNG

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hành lang vỡ òa.

 

Hai gia đình mừng đến rơi nước mắt, ôm , năng lộn xộn mà ngớt cảm ơn bác sĩ, y tá.

 

Bác sĩ cũng bầu khí lây lan, nâng giọng giải thích cho họ và những y bác sĩ tò mò xung quanh:

 

“Đây là ca điển hình của phản xạ lặn ở động vật vú!”

 

“Rơi nước lạnh sâu, cơ thể kích hoạt tự bảo vệ, nhịp tim và chuyển hóa hạ tới mức thấp nhất, trạng thái giả chết.”

 

“Nhờ các chị bỏ cuộc, nhờ cấp cứu kịp thời, CPR liên tục và hỗ trợ sự sống cho cháu cơ hội!”

 

là mẫu mực trong sách giáo khoa!”

 

Tiếng vỗ tay và hò reo dội khắp hành lang.

 

Một bên là lễ mừng thoát c.h.ế.t của hai gia đình; bên , lưng , là sự im lặng như chết.

 

từ từ .

 

Bác cả, bác dâu, và ông nội— từ lúc nào— ở đầu hành lang.

 

Họ đến thủ tục hậu sự.

 

Họ sững, như ba bức tượng phong hóa tức thì, mặt chất đầy bối rối và kinh ngạc.

 

Lát , bác dâu là phản ứng .

 

Sắc mặt chị rút sạch m.á.u trông thấy.

 

Đôi mắt hôm qua còn đỏ vì đau và căm hận giờ ngơ ngác lẫn sợ hãi.

 

Môi chị run run, gì đó mà bật nổi âm.

 

Ngay đó, chân mềm nhũn, chị đổ vật xuống đất như một vũng bùn nhão dậy nổi.

 

Không ai tới đỡ.

 

Mặt bác cả xanh xám, méo mó bởi hờn giận và hối hận cực độ.

 

Bác giật phắt đầu , đóng đinh mắt ông nội cạnh :

 

“Hai đứa …”

 

Giọng bác khàn như giấy ráp mài, từng chữ kẽ răng chui :

 

“Đều… sống?”

 

6

 

Cộc—gậy của ông nội rơi xuống đất.

 

Ông cúi xuống định nhặt, nhưng bàn tay run bần bật, đến còn giữ vững.

 

“A——!”

 

Một tiếng thét giống tiếng nổ từ cổ họng bác cả.

 

Bác vỡ vụn , lao thẳng tới, dốc lực đ.ấ.m khuôn mặt già nua của ông nội.

 

“ĐỒ GIÀ THỐI!”

 

Bộp! Ông nội đổ xuống.

 

Kính văng , vỡ vụn nền gạch.

 

“LÀ MÀY! MÀY GIẾT CON TAO!!”

 

Bác cả cưỡi lên ông, mắt đỏ ngầu, đ.ấ.m liên hồi như mưa rơi.

 

“Mày nhờ vả cái quái gì! Mày cửa kiểu gì! Chính mày đẩy nó lò lửa! CHÍNH MÀY!”

 

Hành lang náo loạn trong chớp mắt.

 

Hai gia đình mừng rỡ khi nãy giật lùi cơn bạo lực bất ngờ.

 

Y tá, bác sĩ lao kéo bác cả, nhưng sức mạnh điên cuồng của bác hất .

 

Ông nội phản kháng , chỉ ôm đầu, mặc cho nắm đ.ấ.m của chính con trai trút xuống như mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-toi-thich-di-cua-sau-giup-chau-trai-chen-hang-hoa-tang/4.html.]

 

Bác dâu bệt đất, cuối cùng cũng phát tiếng.

 

Chị dậy can, chỉ đó như điên, đập sàn, gào xé ruột:

 

“Vĩ Vĩ của ơi! Con ơi! Sao c.h.ế.t là mày—đồ già c.h.ế.t hả!!”

 

Tiếng , tiếng chửi, tiếng can ngăn, tiếng kính vỡ…

 

Giữa “giải lao” do kiệt sức, bỗng bật khẽ.

 

Mọi về phía . chỉ bác cả, hỏi một câu:

 

“Bác ơi, bác đánh ông ạ?”

 

“Ông nhờ quan hệ, cửa , cho em họ chen hàng hỏa táng đầu tiên—đều vì cho bác mà.”

 

“Sao bác… chẳng ơn chút nào?”

 

Khung cảnh hỗn loạn khựng thoáng chốc.

 

Bác cả với ông nội đang quấn , bác dâu gào , bác sĩ y tá hoảng loạn—

 

cùng hai gia đình —tất cả ánh mắt đổ dồn về phía .

 

Động tác của bác cả hình.

 

Bác từ từ mặt —khuôn mặt trộn lẫn nước mắt, đau đớn và phẫn nộ—giờ kín m.ô.n.g lung.

 

Có lẽ bác hiểu nổi hai chữ “ ơn” trong câu của .

 

Có khi bác nghĩ điên.

 

thẳng bác, bước lên hai bước, dừng ở cách đủ rõ, mà lôi một vòng xô xát mới.

 

“Ông nhờ vả, cửa , chẳng đều vì cho ?”

 

bác, giọng điềm tĩnh:

 

“Ông sợ Vĩ Vĩ lạnh ở nhà xác, sợ nó thể diện, nên lập tức tìm sắp xếp hỏa táng chen hàng.”

 

“Cái tâm huyết, cái nhân tình đó, bác hiểu?”

 

cố ý bắt chước khẩu khí bác dạy hôm , mỗi chữ đều rõ ràng.

 

Sự m.ô.n.g lung mặt bác tan nhanh, đó là cơn giận dữ lăng nhục và bỡn cợt thổi bùng.

 

Như thể bác hiểu, hoặc lời châm lửa.

 

“Nhân tình thế thái?”

 

Bác phắt dậy, chỉ ông nội đất, gầm mặt :

 

“Lão già ! Hắn g.i.ế.c con tao! Hắn đẩy con tao lò thiêu!”

 

“Thứ đó gọi là nhân tình thế thái cái gì!”

 

Tiếng bác vọng dội hành lang, mang theo m.á.u và nước mắt.

 

7

 

hôm qua, các chẳng đều ơn ông ?”

 

sợ tiếng gầm của bác, chỉ lạnh lùng .

 

“Cả nhà các , khen ông cách, quan hệ, để Đường Vĩ thể diện đó ?”

 

 

“Hôm qua ai phản đối gì.”

 

ngừng một nhịp, ánh mắt lướt qua bác, qua bác dâu bệt sàn, mặt bác:

 

“Giờ thấy đúng ? Giờ bắt đầu điều ?”

 

“Quả nhiên, roi vọt chỉ khi quất thẳng da thịt mới nó đau thế nào.”

 

Lời dứt, ông nội cựa.

 

Ông bố và một bảo vệ đỡ dậy, run rẩy lên.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận