Oán Bà Bà
Chương 19 - END
Nghĩ vậy, tôi đành tiếp tục nói dối:
“Bà nội ơi! Chẳng phải do con sợ quá sao?
“Vốn dĩ con đã chuẩn bị ngủ rồi, nhưng bỗng nhớ ra cửa sau chưa cài chốt, nên mới ra kiểm tra lại thôi.”
Trà Sữa Tiên Sinh
Bà nội nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được một đứa sợ bóng tối như tôi có thể lén ra ngoài giữa đêm để làm gì.
Cuối cùng, bà đành bỏ qua.
Bà bảo tôi khóa cửa lại rồi mau chóng về phòng.
Nhìn bà chậm rãi bước về căn phòng phía đông, tôi mới lặng lẽ lẻn ra ngoài lần nữa.
Quả nhiên, ông lão đang đợi tôi ở sân sau.
Thấy tôi ra, ông vội kéo tôi sang một bên.
Tôi vừa định mở miệng hỏi, lại bị ông ấy giơ tay ra hiệu im lặng.
Chúng tôi núp sau một bụi tre, ông lão ra hiệu bảo tôi nhìn về phía chân tường xa xa.
Lúc này, một bóng đen đang lặng lẽ di chuyển dọc theo bờ tường.
Từng chút một, tiến về phía phòng của bà nội.
Đợi đến khi người đó tới gần, tôi mới nhận ra đó là ông A Công Lưu!
Tôi nín thở, không hiểu tại sao nửa đêm nửa hôm ông ta lại xuất hiện ở nhà tôi.
Còn chưa kịp hoàn hồn vì kinh ngạc, một cảnh tượng khó tin khác lại đập vào mắt tôi.
Chỉ thấy ông A Công Lưu giơ tay lên, nhẹ gõ hai cái bên khung cửa sổ.
Ngay lập tức, cửa sổ phòng bà nội mở ra.
Sau đó, ông ta lách mình trèo vào bên trong.
Tôi trợn tròn mắt, không tài nào tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Vô thức siết chặt bàn tay.
Bỗng nghe thấy một tiếng rên đau khẽ khàng.
“Cô bé con, không lẽ định gi ết người d iệt kh ẩu đấy chứ?”
Tôi giật mình tỉnh táo lại, vội vàng buông cổ tay ông lão ra.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ông A Công Lưu lại trèo ra từ cửa sổ phòng bà nội.
Lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/oan-ba-ba/chuong-19-end.html.]
Ngay khoảnh khắc ông ta nhảy ra ngoài, tôi lập tức mở điện thoại quay lại.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, chỉ có thể thấy lờ mờ một bóng người nhảy khỏi cửa sổ, nhưng không nhìn rõ mặt.
Chờ ông ta đi xa, tôi mới quay sang hỏi: “Bây giờ tôi nên làm gì?”
Ông lão dang tay, nhún vai:
“Rõ ràng rồi còn gì, cháu nên báo cảnh sát, tin vào khoa học và pháp luật.”
Khóe miệng tôi co giật.
Buổi chiều còn ai kia bấm đốt ngón tay, bảo nhà tôi sắp có người ch ết.
Sau đó lại đưa tôi một con búp bê hình nhân, nói nào là trận tụ sát, nào là tử vong hàng loạt.
Bây giờ quay sang bảo tôi tin vào khoa học?
Nhưng tôi hiểu rõ, ông ấy nói không sai.
Chỉ xét tình hình trước mắt, cái c hết của ông nội có lẽ không hề đơn giản.
Tối đó nằm trên giường, tôi vẫn thấy bồn chồn lo lắng.
Không tài nào hiểu nổi, bà nội và ông A Công Lưu rốt cuộc đang che giấu bí mật gì.
Trước khi chia tay, tôi và ông lão đã hẹn nhau, ngày mai tôi sẽ đi báo cảnh sát, còn ông ấy sẽ ra làm nhân chứng.
Sáng hôm sau, tôi cầm đoạn video quay được tối qua đến đồn cảnh sát.
Khi thuật lại toàn bộ sự việc liên quan đến cái c.h.ế.t của ông nội, tôi và ông lão ngầm hiểu với nhau, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện huyền thuật.
Cảnh sát lập tức lập án, cử người đưa bà nội và ông A Công Lưu vào phòng thẩm vấn.
Tôi không biết cảnh sát đã hỏi những gì.
Nhưng khi bà nội bước ra, nhìn thấy tôi đứng trước cửa, bà không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà ngược lại còn mỉm cười nhẹ nhõm.
Bà xoa đầu tôi, vẫn dịu dàng như trước.
“Xuân Nha, bà xin lỗi cháu, nhưng bà thật lòng cảm ơn cháu.”
Những lời nói chẳng đầu chẳng đuôi của bà khiến tôi ngơ ngác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại phức tạp đến vậy.
Ông nội thực sự đã bị s át h ại.
Ban đầu, khi quay được cảnh ông A Công Lưu trèo cửa sổ, tôi đã nghi ngờ giữa ông ta và bà nội có điều gì khuất tất.
Nhưng sự thật thường bị chôn giấu dưới tầng tầng lớp lớp bí mật.
#trasuatiensinh