Oán Bà Bà
Chương 13
Tim tôi đập thình thịch, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo dữ dội.
Chẳng phải ông Lưu nói rằng thứ đó không thể vào sân nhà sao?!
Tôi siế t c hặt chăn, lặng lẽ chui tọt vào trong.
Có lẽ vì không khí trong chăn quá ngột ngạt, hoặc có lẽ vì tôi đã quá sợ hãi, tôi cũng không biết là mình ngủ quên hay ng ất đi lúc nào.
13
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng thét ki nh ho àng của bà nội đánh thức.
Tôi giật b.ắ.n người, bật dậy khỏi giường.
Tiếng khóc nức nở, đầy sợ hãi của bà vang lên từ ngoài phòng.
Tôi hốt hoảng nhảy xuống giường, nhưng lại vấp phải sợi dây trói ở chân.
Cả người tôi ng ã sấp xuống nền đất.
Một nửa thân trên dán chặt xuống sàn lạnh lẽo, khuỷu tay tôi đ au tê rần.
Không cần nhìn cũng biết, da tôi chắc chắn đã trầy xước.
Tôi quay người gỡ sợi dây, không kịp đi giày, tôi chạy chân trần lao ra ngoài.
Bà nội quỳ sụp bên cửa sổ, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Tôi run rẩy nhìn theo hướng bà, ngước mắt lên.
Đậ p thẳng vào m ắt tôi là một mảng đỏ chói mắt.
Tiếp theo đó…
Là gương mặt tím tái như ga n lợn của ông nội, đang treo lủng lẳng trên mái hiên!
Tôi sợ đến mức ng ã ngồi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/oan-ba-ba/chuong-13.html.]
Muốn thét lên nhưng cổ họng tôi cứng ngắc, không phát ra được dù chỉ một âm thanh nhỏ.
Đôi mắt ông nội đỏ ngầu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi h ốc m ắt.
Tôi rùng mình, cả cơ thể run bần bật.
Nghĩ đến cái bóng đen đêm qua…
Chẳng lẽ…
Cả đêm qua, thứ treo bên cửa sổ chính là ông nội sao?!
Dạ dày tôi quặn thắt dữ dội.
Không nhịn được nữa, tôi quay đầu nôn thốc nôn tháo, toàn bộ bữa tối hôm qua đều bị nôn sạch ra ngoài.
Trà Sữa Tiên Sinh
Cả người lạnh toát, đầu óc tê dại.
Cảm giác hối hận khủng khiếp ập đến.
Nếu như tôi dũng cảm hơn một chút vào tối qua…
Liệu ông nội có phải ch ết không?!
Nước mắt không kiểm soát được mà trào ra.
Tôi đấm mạnh vào n.g.ự.c mình, gào lên trong đ au đớ n:
“Tất cả là lỗi của cháu! Là lỗi của cháu!”
“Ông ơi! Đều là lỗi của cháu! Là cháu sai rồi…”
Bà nội đột ngột ngừng khóc, kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.
Bà trông đau đớn đến tột cùng, cả người run rẩy không ngừng, như thể mọi sức lực đều bị rút cạn.
Đặc biệt là đôi môi bà, run rẩy đến mức cả giọng nói cũng vỡ vụn:
“Cháu nói gì thế? Cái ch ết của ông cháu có liên quan gì đến cháu đâu?”