NUÔI CON BẰNG TÌNH THÂM, NÓ NUÔI CHA MẸ RUỘT BẰNG TIỀN TÔI

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SyzPnJ9f

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy tôi công nhận, mấy người họ hàng ấy đúng là “lắm mồm”, không nên nói mấy lời đó với trẻ con.

 

Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng hơn là phản ứng của Vi Vi.

 

Nó viết trong nhật ký rằng:

 

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Ai biết được có phải Tần Duệ (tên tôi) không đẻ được con nên đi bắt cóc tôi từ cha mẹ ruột không?

Bà ta bị chồng bỏ là đáng đời!”

 

Ngay cả chuyện học hành sa sút, tôi cho nó đi học thêm, thu lại iPad và điện thoại để nó chuyên tâm học —

Trong mắt nó, cũng là bằng chứng cho việc tôi không thích nó.

 

Nó viết:

 

“Bạn bè thì được đi du lịch, được bố mẹ dẫn ra nước ngoài chơi trong kỳ nghỉ, còn mình thì phải ở nhà học thêm, làm việc nhà, đến cả game cũng không được chơi.

Quả nhiên không phải con ruột, nên không ai thương. Suốt ngày ép mình làm mấy thứ mình ghét.”

 

Nhưng số lần nó làm việc nhà thì đếm trên đầu ngón tay.

Những việc tôi bắt nó làm, cũng chỉ là tự dọn phòng riêng của nó, và thỉnh thoảng giúp tôi quét nhà khi tôi quá bận.

 

Còn game thì khỏi nói, hồi lớp 11, nó nghiện game đến mức chơi đến 3-4 giờ sáng mỗi ngày, tôi mới phải thu điện thoại và máy tính bảng.

 

Nó còn ảo tưởng rằng cha mẹ ruột của nó là tỷ phú, một ngày nào đó sẽ lái siêu xe, mang theo vệ sĩ đến đón nó về sống cuộc sống giàu sang.

 

Ờ thì… đúng là mơ mộng tuổi dậy thì.

 

Nhưng tôi chưa từng nghĩ mình dạy nó sai.

 

Từ nhỏ đến lớn, việc gì tôi cũng bàn bạc với nó, xem nó như một cá thể độc lập.

Tôi chưa bao giờ lấy danh nghĩa “mẹ” để ép buộc, điều khiển, hay đạo đức giả với nó.

 

Kể cả lúc nó nổi loạn tuổi teen, tôi chưa từng cắt tiền tiêu, còn nói chuyện, tâm sự để hiểu nó hơn.

 

Nhưng giờ tôi chỉ có thể nói một điều: gen di truyền thật sự quá mạnh mẽ.

 

Nó hoàn toàn thừa hưởng tính ích kỷ, nhỏ nhen của cha mẹ ruột.

 

—----------

 

Tôi đem nhật ký bán đồng nát, sau đó dọn hết đồ đạc, thông báo với người mua nhà để làm thủ tục sang tên.

 

Mọi việc diễn ra thuận lợi.

 

Ba ngày sau, tôi xách vali rời khỏi Vân Thành, tới một thị trấn nhỏ mà tôi luôn yêu thích —

Trước đây vì lo cho việc học của Vi Vi mà tôi chưa từng có cơ hội đến.

 

Tôi mua nhà tại đó, định sẽ sống lâu dài ở đây.

 

—-----

 

Bảy ngày sau, Tạ Vi Vi liên lạc lại với tôi.

 

Nó sắp nhập học, cần học phí và sinh hoạt phí.

 

Nhưng khi nó quay lại thì phát hiện nhà đã sang tên, tất cả cách liên lạc với tôi cũng đều bị tôi chặn và xóa.

 

Không còn cách nào khác, nó phải tìm đến bạn thân của tôi, hỏi tôi đang ở đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoi-con-bang-tinh-tham-no-nuoi-cha-me-ruot-bang-tien-toi/4.html.]

 

Dĩ nhiên, hỏi cũng bằng thừa.

Khi tôi đi, tôi không nói với bất kỳ ai, cũng không tiết lộ nơi sẽ đến.

 

Bạn tôi gọi điện hỏi tôi chuyện gì xảy ra.

 

Tôi đơn giản kể lại mọi chuyện, rồi dặn:

 

“Đừng quan tâm đến nó…”

 

Còn chưa dứt lời, giọng tức giận của Vi Vi đã vang lên đầu dây bên kia:

 

“Mẹ! Mẹ có ý gì đây?”

 

Tôi: “…”

 

Ha! Hóa ra bạn tôi bật loa ngoài nói chuyện với tôi.

 

Nhưng không sao cả.

 

Tôi còn một câu nữa muốn trả lại cho nó.

 

Tôi lạnh nhạt nói:

 

“Giờ thì cha mẹ ruột của con đã tìm được rồi, con cũng đã trưởng thành, mẹ không thể tiếp tục như trước — quản con, kiểm soát con.

Thôi thì, chúc mỗi người một cuộc sống bình yên.”

 

Vi Vi tức tối:

 

“Rõ ràng là mẹ đồng ý để con nhận lại cha mẹ mà! Con nghe lời mẹ mới nhận lại họ đấy!”

 

Tôi cười nhạt:

 

“Danh xưng của mẹ trong miệng con đã từ ‘mẹ’ thành ‘mẹ nuôi’ rồi,

con cũng từng nói rằng nếu mẹ không đồng ý, con sẽ lén đi nhận lại —

mẹ không đồng ý thì được sao?

Hơn nữa, từ ngày con về với cha mẹ ruột, chưa từng hỏi thăm mẹ một câu.

Bây giờ cần tiền thì lại nhớ đến mẹ?

Muộn rồi. Đi mà tìm cha mẹ ruột của con.”

 

Tôi ngừng một chút, rồi nói:

 

“Còn nữa, con nói nghe lời mẹ mới nhận cha mẹ ruột. Vậy thì giờ mẹ nói: sau này đừng tìm mẹ nữa. Mong con cũng nghe lời.”

 

Nói xong, tôi cúp máy, không cho nó cơ hội nói gì thêm.

 

Nghe bạn tôi kể lại, Tạ Vi Vi sau khi bị tôi cúp máy thì chửi bới om sòm, toàn những lời lẽ khó nghe.

 

Còn hằn học dằn mặt bạn tôi:

 

“Nếu Tần Duệ đã mặc kệ tôi,

thì bảo bà ta về già đừng hòng trông chờ gì ở tôi!”

 

Tôi nghẹn lời.

Nuôi một đứa như thế để trông đợi “dưỡng già”?

Tôi còn sợ mất mạng chứ nói gì đến trông mong!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận