36.
Ta yên trong sảnh, kiêu ngạo : “Đệ tử quả thực sai . Lục Linh Tuyết và Cố Diệp hãm hại đạo hữu, thủ đoạn âm độc. Theo giới luật Thiên Kiếm Tông, đều quyền tru diệt. tròn nghĩa vụ, thể tại chỗ tru sát bọn họ!”
Lục Linh Tuyết thấy , giả bộ bộ tịch : “Lời sư tỷ bằng chứng ? Đại sư chỉ là quan tâm quá mức mà rối loạn, vì bảo vệ nên tay thất sách mà thôi. Tỷ thể vì ghen ghét , mà vu cho tội hãm hại đạo hữu chứ!”
Ta gật đầu, thong thả : “Tự nhiên là bằng chứng mới dám khẳng định như . Cần nhân chứng Lý Huyền và Tạ Lan Tinh, cần vật chứng lưu ảnh thạch ghi bộ quá trình. Sư xem bộ dạng xí khi điều ác ngày đó ?”
Không ai trong những mặt ngờ rằng thật sự bằng chứng, nhất thời sắc mặt kinh ngạc.
Ta vốn cũng đủ chu , nhưng ngờ Tạ Lan Tinh mang theo lưu ảnh thạch bên , giờ đây vặn dùng đến.
Sư tôn lén liếc hai tọa, ánh mắt tràn đầy oán giận. Quả nhiên, câu tiếp theo liền : “Linh Nhi cũng , sư ngươi là quan tâm quá mức mà rối loạn, mất chừng mực. Ngươi thể bẩm báo Giới Luật Tư, tông môn tự sẽ trừng phạt . Đây là lý do để ngươi cùng ngoài lan truyền tin đồn thất thiệt! Ngươi Thiên Kiếm Tông bây giờ sắp đồn thành tà tông !”
Người tu tiên, nương tựa tông môn, từ đến nay đều coi trọng vinh nhục của tông môn. Nghe , ít Trưởng lão liên tục gật đầu.
“ Nhu Nhi, con đây giữ thể diện cho tông môn mà.”
“Không lẽ thật sự vì tiểu sư mà sinh lòng đố kỵ?”
“Người tu tiên tối kỵ tâm tà niệm, con vạn như .”
37.
Ta giải thích nữa, chỉ hướng về phía : “Giờ bằng chứng đầy đủ, chỉ hỏi tông môn sẽ trừng phạt hai thế nào?”
Sư tôn ngạc nhiên , hỏi: “Đại sư ngươi mất một cánh tay, tiểu sư ngươi cũng kinh sợ. Nghe tử ngoại tông tính mạng vô sự, như còn đủ ? Lẽ nào ngươi nhẫn tâm đến mức , bọn họ dùng mạng để đền?”
Một bên, nhị sư Đoạn Chiếu sớm thể nhịn nổi tức giận. Hắn niệm quyết, trận pháp thôi động. Phù lục trận pháp ánh vàng lấp lánh lấy trung tâm, tất cả đều hiện , như thiên la địa võng.
“Sư tôn, đừng nhảm với nàng nữa! Chẳng qua chỉ là thăng cấp Hóa Thần mà thôi, ngươi thế mà dám cuồng ngạo đến ? Chống đối sư tôn, hãm hại đồng môn, thậm chí còn dùng mạng của tử truyền để đền bù cho một kẻ vô danh tiểu . Thẩm Chí Nhu, ngươi xứng tử Thiên Kiếm Tông của !”
Ngay từ đầu, bọn họ nghĩ đến việc hòa giải. Từ khi bước đại điện, trận pháp bày . Chỉ chờ nếu chuyện , liền tại chỗ tru diệt .
Ta coi như thấy, kiên quyết : “Không bọn họ dùng mạng để đền. Mà là tự tự chịu, thể sống .”
Nói đoạn, sang Đoạn Chiếu, thấy mặt mũi dữ tợn, nhếch môi : “Nhị sư , Ngũ Hành Sinh Diệt Trận hẳn là mới học ? Chỉ tiếc, tu vi của đủ, ngăn . Dù , tâm tư của đều dùng việc mượn phận truyền mà ve vãn khắp nơi. Rõ ràng hành vi thấp kém, bạc tình vô , tự xưng phong lưu. Huynh , những năm ghét nhất chính là ?”
Theo lời dứt, Toái Sương phá vỏ mà , mang theo thế sét đánh vạn quân c.h.é.m về phía trận tâm. Sau đó, trong điện gió sóng, thứ đều nguyên vẹn như ban đầu.
Trạm Én Đêm
Có lớn tiếng nhạo, nhưng tiếng đột ngột dừng . Chỉ thấy theo động tác thu kiếm của , mặt đất nứt toác, ngay cả bàn ghế trong sảnh cũng chia đôi.
Trận pháp đánh mà phá, Đoạn Chiếu, khinh thường : “Linh lực thấp kém, chịu nổi một kích.”
【Hơi , đàn ông Thiên Kiếm Tông tự tin quá mức – Đoạn Chiếu.】
【Tưởng là Vương giả, kết quả là đồng xanh.】
【Đoạn Chiếu trong nguyên văn vốn xuất chúng, nhờ bám víu Lục Linh Tuyết mà chút thời khắc tỏa sáng.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-xoay-chuyen-can-khon/chapter-12.html.]
【Không chỉ , còn sống đến đại kết cục, nạp nhiều tiểu .】
Bình luận thi "đâm dao", nếu thể thật sự cho Đoạn Chiếu xem.
38.
Lời dứt, kiếm quang lóe lên.
Ta ngả né tránh, lật dậy, là Tru Mặc Kiếm của sư tôn.
“Còn mau bắt lấy nghịch đồ !” Hắn là Tông chủ, tu vi đình trệ nhiều năm, tự địch , liền gọi các Trưởng lão khác cùng lên.
Thấy d.a.o động, lớn tiếng hô: “Linh Nhi chứng minh là Thiên mệnh chi nữ, cùng Thiên đạo bạn, các ngươi còn sợ gì nữa?”
Lời , quả nhiên nhiều nghiến răng cầm lấy bản mệnh pháp khí.
Từ khi nhập môn phát hiện trận pháp bắt đầu, chuẩn sẵn sàng cho trận chiến .
Chiến đấu trong Thiên Kiếm Tông tự nhiên là , nhưng hôm nay quản nhiều như , chỉ g.i.ế.c sạch bất bình trong lòng.
Mắt lạnh băng, cắt một góc áo choàng ném xuống đất.
Ngay lập tức rút Toái Sương, nhỏ m.á.u đầu ngón tay lên, từng chữ từng câu : “Thẩm Chí Nhu , từ nay rời tông. Hôm nay, kẻ lui thương, còn g.i.ế.c tha!”
Máu đầu ngón tay chỉ kém m.á.u tim, thể khiến linh kiếm sát ý càng tăng, đây là chuẩn cho trận tử chiến.
Hóa Thần kỳ, trong giới tu tiên chỉ lác đác vài vị. Huống hồ tu luyện là Vô Tình Đạo, càng là nhất kiếm đạo trong các tử trẻ tuổi.
Đáng tiếc, chỉ hai vị Trưởng lão của hai Phong lui xuống.
“Ta để tử tu Vô Tình Đạo sẽ vấn đề mà!”
“Chưởng môn, đây là việc riêng trong sư môn của ngài, chúng tiện nhúng tay .”
Các Trưởng lão còn thì triệu tập tử môn hạ, tuyên bố: “Nghịch đồ, dám thách thức uy danh Thiên Kiếm Tông. Hóa Thần cỏn con, nhiều như còn hạ ngươi ?”
Họ , từ mấy ngày khi thương Đại sư , đan điền của xao động.
Ta quả thật là Hóa Thần, chỉ là Hóa Thần đỉnh phong mà thôi.
Toái Sương hóa vô kiếm ảnh, c.h.é.m về phía Trưởng lão dẫn đầu lên tiếng.
Trưởng lão cai quản Tạp Dịch Phong, ngày thường sống như Thổ Hoàng đế. Không chỉ tham ô tiền tài, mà còn đánh mắng tử ngoại môn, bao nhiêu sinh mạng oan uổng.
Tội là tham, đáng giết!
Ngay lập tức, kiếm ảnh bao vây , cách chỉ vài tấc. Kiếm trận ngay cả Tru Mặc cũng bó tay, đường sống.
“Toái Sương, tụ!” Kiếm ảnh tụ một chỗ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng lọt .
Đợi khi tiêu tán trở , chỉ thấy vài khối thịt vụn rơi xuống, hóa thành một vũng máu.