Nhìn Thấu Hồng Trần

Chương 6

Ta thay y phục xong, Quốc sư liền dẫn chúng ta đến Phúc Lâm Các, nơi Hoàng đế và Hoàng hậu đang dự tiệc chúc thọ Nhàn Phi nương nương. Đây cũng là nơi tổ chức yến tiệc mừng sinh thần của nương nương.

Thị vệ đứng canh cổng thấy đoàn người chúng ta liền lập tức cho qua mà không hề ngăn cản.

Dưới sự dẫn dắt của Quốc sư, chúng ta cùng hành lễ đơn giản bằng cách chắp tay cúi chào.

"Thưa bệ hạ và nương nương, đây là năm đệ tử mới được Hồng Mông Sơn tuyển chọn. Theo hệ chữ 'Úy,' lần lượt đặt tên là Úy Lập, Úy Lam, Úy Thanh, Úy Hi, Úy Duẫn."

Ta đứng ở vị trí bên trái phía sau Quốc sư Tố Lê, được giới thiệu đầu tiên, nên nhận tên Úy Lập.

Hoàng đế ngồi trên cao cười vui vẻ, chúc mừng Hồng Mông Sơn đã có thêm nhân tài, đồng thời mời Quốc sư ở lại nâng chén rượu.

Quốc sư chắp tay cảm tạ, khéo léo từ chối, sau đó dẫn chúng ta rời khỏi cung.

Khi rời khỏi Phúc Lâm Các, ánh mắt ta bắt gặp mẫu thân. Bà đang kinh ngạc nhìn ta, định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

Quốc sư nhắc nhở rằng sau này ông sẽ là sư thúc của chúng ta, đồng môn với nhau, chỉ cần gọi là sư thúc, không cần xưng Quốc sư nữa.

Ông dặn dò vài lời, rồi cho chúng ta nửa ngày để gặp người thân hay những ai muốn gặp.

Bởi lẽ, từ nay về sau, dù có gặp lại cũng sẽ như người dưng nước lã.

Khi chúng ta rời khỏi cung, yến tiệc ở Phúc Lâm Các đã sắp tàn. Ta một mình trở về, nhưng không ngờ lại đến cổng phủ Tô gia cùng lúc với mẫu thân.

Nghĩ rằng bà đã sinh dưỡng ta một đời, trước khi đi, ta muốn nói một lời từ biệt.

Vừa bước đến gần, chưa kịp nói gì, bà đã giáng cho ta một cái tát. Mặt ta nóng rát, cảm giác đau đớn lan đến tận tâm can.

Bà giận dữ nhìn ta: "Chẳng phải ngươi đã muốn theo Quốc sư lên Hồng Mông Sơn rồi sao? Còn về đây làm gì? Tuổi không lớn, gan lại quá lớn! Ai cho phép ngươi tự ý quyết định như vậy? Ngươi còn xem gia đình này ra gì không?"

Hàng loạt câu hỏi từ bà như búa tạ đập xuống.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ chọn một câu có thể trả lời: "Con chỉ muốn về chào từ biệt người rồi đi."

Bà khựng lại một chút, nhưng rồi cơn giận càng dữ dội: "Còn dám trả lời! Muốn đi thì đi luôn, ai cần ngươi từ biệt?!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận