Nhìn Thấu Hồng Trần
Chương 5
Thiện Linh cũng sắp đến tuổi cập kê, mẫu thân nhân dịp này chuẩn bị lót sẵn đường cho hôn sự của nàng.
Ta liếc qua, thấy mẫu thân và đường muội như mẹ con thân thiết, chẳng chút khó khăn mà rũ bỏ được sự giám sát của các ma ma mà bà để lại.
Sau vài lần rẽ ngang rẽ dọc, ta đến được Phi Tinh Lâu – nơi ở của các Quốc sư qua từng triều đại.
Thị vệ ở cổng nhìn thấy ngọc bội trong tay ta, lập tức cho qua.
Trong đại điện của Phi Tinh Lâu, Quốc sư Tố Lê đang ngồi ở vị trí chính giữa, phía dưới là bốn nam nữ trẻ tuổi mặc áo quần giản dị, đứng chia thành hai hàng.
Ta hành lễ: "Quốc sư."
Ông khẽ gật đầu: "Đến rồi sao? Thay y phục đi. Lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đến yết kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, sau khi rõ ràng mọi chuyện, sẽ đưa các ngươi về Hồng Mông Sơn."
Ta không nói thêm, đi theo người hầu thay y phục.
Hồng Mông Sơn là môn phái tu hành duy nhất trong thời đại này, không phải loại xuất thần nhập hóa nhưng lại rất tinh thông.
Từ việc dự đoán cát hung, định đoạt vận mệnh, cầu phúc hay giải trừ tai ương, người ở Hồng Mông Sơn đều xuất chúng phi thường.
Người của Hồng Mông Sơn rất hiếm khi xuống núi, nhưng luôn được người đời tôn kính và ngưỡng mộ.
Các đời Quốc sư ở Phi Tinh Lâu đều xuất thân từ Hồng Mông Sơn.
Nhưng Hồng Mông Sơn có một quy định nghiêm ngặt: Người bước chân vào núi tu hành phải đoạn tuyệt quá khứ, mọi duyên cũ đều chấm dứt, bắt đầu một cuộc đời mới.
Hơn nữa, người của Hồng Mông Sơn không được phép sinh tình hay lập gia thất, đồng nghĩa với việc họ không còn hậu duệ.
Vì những điều này, dù Hồng Mông Sơn được tôn sùng đến đâu, cũng không có quá nhiều người muốn bước chân vào.
Chỉ những người xuất thân kém may mắn, lâm vào đường cùng nhưng sở hữu thiên phú đặc biệt thì mới tìm đến Hồng Mông Sơn.
Còn ta, chính là một trường hợp ngoại lệ.
Năm đầu tiên gặp Quốc sư, ta mới mười hai tuổi.
Hôm ấy, cô cô tặng ta một cây đàn Tiêu Vĩ mà ta yêu thích vô cùng.
Mẫu thân lại đến xin thay cho đường tỷ, bà nói: "Cô cô của con tặng tỷ tỷ con đàn tỳ bà, nhưng thực ra nó không bằng lòng. Tỷ tỷ con thích cây đàn Tiêu Vĩ hơn, nhưng vì sợ cô cô buồn lòng, tỷ tỷ con không dám nói. Thiện An, con hãy tặng lại cây đàn này cho tỷ tỷ đi."
Ta là người cố chấp. Nếu cây đàn ấy là của ta, có lẽ ta sẽ cho. Nhưng nó là món quà của cô cô, và như mẫu thân đã nói, đó là tấm lòng của cô cô. Ta kiên quyết không chịu.