Nhìn Thấu Hồng Trần
Chương 2
Đường tỷ là con gái duy nhất của Tam thúc.
Năm ta lên bốn, vùng đất nơi Tam thúc làm quan xảy ra bạo loạn. Tuy đã được trấn áp, nhưng Tam thúc vẫn hy sinh vì công vụ.
Tam thẩm với cơ thể bệnh tật yếu ớt, đưa thi hài của Tam thúc về phủ, rồi cũng ngã bệnh và qua đời.
Trong một thời gian ngắn, đường tỷ đã trở thành cô nhi.
Trước đây, tổ mẫu vốn luôn thiên vị gia đình Tam thúc hơn, sau khi hay tin liền đổ bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, bà đối xử với đường tỷ như viên ngọc trong tay.
Mẫu thân ta là đại bá mẫu của đường tỷ, lại là dâu trưởng của dòng họ.
Bà gánh vác trách nhiệm chăm sóc đường tỷ, và từ đó, mẫu thân ta dường như đã trở thành mẫu thân của nàng.
Những đồ vật mua sắm trong phủ, đường tỷ luôn được chọn trước, phần còn lại mới tới lượt các tỷ muội khác.
Nếu đường tỷ nhìn trúng thứ gì trong phòng ta, khen một câu, chưa đầy một ngày, món đồ ấy đã bị mẫu thân mang sang phòng nàng.
Còn nếu ta để ý tới món đồ nào trong phòng nàng, ta sẽ bị chê là nhỏ nhen, tham lam, rồi bị mắng, thậm chí bị phạt.
Khi ta bệnh, bà nói bận, chỉ để ma ma chăm sóc ta.
Khi đường tỷ bệnh, bà có thể thức trắng đêm túc trực, cho đến khi nàng khỏi hoàn toàn.
Khi các tiểu thư của những gia đình khác chơi cùng nhau, nếu có ai khiến đường tỷ không vui, mẫu thân ta sẵn sàng kéo mẫu thân của họ lại để trách mắng suốt cả buổi.
Nhưng nếu ta và người khác xảy ra xích mích, bà lại nói do tính khí ta không tốt, thiếu rộng lượng, chỉ biết so đo từng chút một.
Những năm trước, khi còn nhỏ, ta cũng từng tranh cãi với bà.
Bà nói: "Thiện An, đường tỷ con không còn phụ mẫu, ta phải yêu thương nó nhiều hơn một chút mới công bằng."
Bà nói: "Đường tỷ con mồ côi đã đủ đáng thương rồi, con tranh giành mấy thứ vặt vãnh này để làm gì?"
Khi ấy, ta cảm thấy lời bà nói có lý, dù thấy không đúng ở đâu đó, nhưng cũng không tranh cãi thêm.
Cho đến sau này, mối quan hệ giữa ta và mẫu thân càng lúc càng xa cách, vết nứt ngày một lớn hơn.
Ta mới nhận ra, không biết từ lúc nào, ta cũng đã mất mẫu thân của mình.
Những năm qua, vì mẫu thân mà quan hệ giữa ta và đường tỷ cũng chẳng tốt đẹp.
Đúng như lời bà nói, đường tỷ mất đi phụ mẫu, nên theo bản năng, ta nên nhường nhịn nàng đôi chút.