Nhìn Thấu Hồng Trần

Chương 4

Như con mèo nhỏ mà cữu cữu ta tặng nửa năm trước. Toàn thân nó trắng muốt, chỉ có một vệt lông nâu trên đầu. Ta yêu quý nó đến mức coi nó như bảo vật.

Đường tỷ khen nó hai lần, nói rằng con mèo trông thật thông minh đáng yêu.

Không đầy hai ngày sau, khi ta đi ra ngoài, mẫu thân liền tự ý mang con mèo cho đường tỷ, chỉ vì nàng ta thích.

Ta tức giận bừng bừng, chạy thẳng đến viện của mẫu thân, lớn tiếng đòi lại.

Ta nói: "Đó là món quà cữu cữu tặng con, sao mẫu thân lại tự ý mang cho người khác?"

Mẫu thân nổi giận, bảo: "Ta là mẫu thân của con, con là do ta sinh ra. Đồ của con chẳng lẽ ta không được làm chủ?"

Bà luôn như vậy, viện lý do là mẫu thân ta nên tất cả những gì của ta đều thuộc quyền quyết định của bà.

Ta không nhượng bộ, ôm lấy con mèo từ viện của đường tỷ định rời đi. Mẫu thân theo sau quát lớn, bảo ta để lại.

Ta không nghe, giận quá liền đập vỡ một bộ đồ sứ mà tổ mẫu tặng cho đường tỷ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận