NHA HOÀN THÔNG PHÒNG CỦA ĐẠI THIẾU GIA

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vội vàng đi lấy lòng Thiếu phu nhân, còn cung kính cẩn thận hơn cả những người hầu trong của hồi môn của nàng. Nàng uống thuốc ta sẽ thổi cho nguội, nàng thấy nóng ta sẽ quạt cho cả đêm, quỳ trên mặt đất thề rằng mình tuyệt đối không có ý định ngông cuồng muốn làm di nương, chỉ hận không thể tìm thêm một đứa nha hoàn "không an phận" khác, để ta có thể bày tỏ lòng trung thành với Thiếu phu nhân.

Ta tự khinh bỉ bản thân mình, nhưng đôi khi lại tự an ủi.

Biết làm sao đây, con người ta vẫn phải sống tiếp mà.

Muốn sống tiếp thì phải an phận, nhìn Trúc Chỉ, cũng không biết đã bị chôn ở đầu làng nào rồi; lại nhìn Anh di nương, đã tốn bao tâm cơ giấu diếm đến lúc sinh nở, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ ch//ết cả mẹ lẫn con.

Lão gia bị chính con trai cắm sừng, tức giận đến mức cầm gậy đánh Nhị công tử một trận.

Ông vừa đánh vừa dọa, Nhị công tử ngay tối đó đã lên cơn sốt cao, mấy ngày sau hơi thở vẫn mảnh như sợi chỉ.

Thấy đại phu được mời đến lắc đầu, phu nhân đã quyết tâm, bán hết bảy tám nha hoàn thông phòng của Nhị công tử, và định hôn với một nữ nhi của viên huyện thừa, để "xung hỉ" cho Nhị công tử.

Bệnh của ta đã khỏi hẳn, được Đại thiếu gia gọi đi hầu hạ trong tiệc bên ngoài.

Vô số người đàn ông xa lạ đánh giá ta, bàn luận về vẻ ngoài tầm thường của ta.

Đại thiếu gia chắp tay với một người đàn ông trung niên có râu: "Đây là do mẫu thân ban cho, dù dung mạo bình thường, nhưng dù sao cũng đã hầu hạ ta nhiều năm.

Phu nhân ta quản lý nội viện rất giỏi, ta cũng được nhàn hạ, xin đại nhân hiểu cho hạ quan."

Vừa nói ra những lời mang ba phần xin rộng lượng, mọi người đều phối hợp cười lên, nói Đại thiếu gia không mê sắc đẹp, ngay cả người thông phòng duy nhất, cũng là một nha hoàn bình thường do mẫu thân ban cho.

Ta cúi đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, trước đây Du Mặc được hầu hạ hắn nhiều nhất, sau đó Trúc Chỉ sau khi trang điểm lên cũng được hắn gọi đi hầu hạ nhiều hơn, rõ ràng hắn cũng thích người đẹp, tại sao không giải thích?

Ta lại nghe thêm một lúc nữa, liếc thấy nụ cười tự mãn của Đại thiếu gia, cuối cùng ta bừng tỉnh nhận ra nhóm người này đang khen hắn.

Một bữa tiệc vui, Đại thiếu gia có được danh tiếng tốt, Thiếu phu nhân được chính danh.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ta mệt mỏi đi về phòng, cởi quần áo, gục đầu xuống ngủ.

Nửa đêm, tiếng than khóc thảm thiết bỗng vang lên từ Lục Trúc Viên của Nhị Thiếu gia.

Nhị Thiếu gia ch/ếc rồi.

Trong lễ tang, ta không thấy mặt Nhị Thiếu phu nhân, ngày hôm sau cũng không gặp được nàng ấy.

Nghe Tiểu Nhu nói, Phu nhân tức giận vì nàng ta xông vào phòng Nhị Thiếu gia, nên đã trả nàng ta về nhà đẻ ngay trong đêm.

Ba ngày sau, ta cuối cùng cũng được gặp Nhị Thiếu phu nhân lần đầu tiên.

Huynh đệ nhà đẻ nàng khiêng quan tài chứa *thê thỉ* nàng đến nhà họ Trình.

Họ nói nàng tự v//ẫn tuẫn phu.

Nhưng chỉ nhìn qua một cái, ta đã biết đó là giả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-hoan-thong-phong-cua-dai-thieu-gia/chuong-7.html.]

Trước chín tuổi, ở trong làng, ta đã từng nhìn thấy nhiều người bị trượng phu s//iết cổ, cả những bà mẹ già bị con trai s//iết cổ.

Vết thắt trên cổ Nhị Thiếu phu nhân giống hệt như của họ.

Lần này ta cũng không có thời gian để buồn. Bởi vì Đại Thiếu gia đang đau buồn, cần giải khuây.

Nhưng Nhị Thiếu gia vừa qua đời, Phu nhân lại đang ốm, vào thời điểm quan trọng này, Đại Thiếu gia không thể có thêm con.

Bắt Thiếu phu nhân vốn phải phụng dưỡng phu nhân cả ngày phải uống thuốc tránh thai như ta, Đại Thiếu gia tất nhiên không nỡ.

Hắn đành phải tìm đến ta.

May mắn là liều lượng thuốc đã được đổi về như cũ, ta vẫn uống như thường. Uống xong, Trương Ma ma trông chừng ta đến nửa đêm, rồi Tiểu Nhu đến đón ta về phòng.

Ta thường cảm thấy đau âm ỉ trong lồng ngực, Thiếu phu nhân đã mời đại phu đến khám cho ta hai lần, họ đều nói cứ điều dưỡng là được.

Đại Thiếu gia nổi giận, mắng ta là đồ hạ tiện, còn làm cao.

Ta không dám nhắc đến chuyện này nữa, cũng không uống thuốc nữa.

Năm sau đó, sau khi vội vã gả Tam Tiểu thư đi, Phu nhân cũng qua đời.

Trong tang lễ, Đại thiếu gia đập đầu xuống đất, từng trận khóc thảm thiết, nhiều lần khóc đến ngất đi.

Sau khi Phu nhân được an táng, hắn lại tiếp tục gọi ta đến hầu hạ, ta tiếp tục uống thuốc tránh thai.

Ở bên Đại Thiếu gia nhiều hơn, ta dần dần đoán ra một số bí mật.

Tam Tiểu thư là con của thông phòng được nâng lên làm di nương, sau khi sinh mẫu qua đời, Lão gia không quan tâm, Phu nhân không hỏi han, ngay cả Trương Ma ma cũng được coi trọng hơn nàng ấy, làm sao nàng ấy có thể biết rõ chuyện riêng tư giữa Nhị Thiếu gia và Anh di nương chứ?

Nhưng Đại Thiếu gia thì biết.

Cùng là con ruột của Phu nhân, nhưng Đại Thiếu gia lớn lên bên cạnh Lão phu nhân, chỉ sau khi Lão phu nhân qua đời mới chuyển đến Đình Lan Viên; còn Nhị Thiếu gia lại được Phu nhân tự tay nuôi dạy, khi mười ba, mười bốn tuổi đã gây ra nhiều chuyện, đều do Phu nhân đứng ra dàn xếp.

Ta không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy những người đàn ông nhà họ Trình đều là ma quỷ khoác áo gấm, còn những người phụ nữ sinh con trai, đến tuổi già, cũng dần dần biến thành ma quỷ.

***

Ta càng ngày càng thích lễ Phật, đặt bàn hương ở góc phòng, chép kinh như vẽ bùa, hễ rảnh là chép, tích góp được cả một chồng lớn.

Thiếu phu nhân thấy ta có lòng thành, khi đi thắp hương ở am cũng dẫn ta theo.

Hàm Nhi mới sáu tuổi, ngồi chịu không yên, Thiếu phu nhân dắt cậu bé đi dạo sau núi.

Ta bảo Tiểu Nhu cũng đi theo, còn mình quỳ trong điện đốt kinh văn.

Trong khói mờ mịt, Bồ Tát bên cạnh ta lên tiếng: "Thí chủ, sao mặt mang bệnh sắc vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận