Một cước của hắn đá vào giữa n.g.ự.c ta, ta nôn càng dữ hơn, mật xanh mật vàng trộn với m//áu tươi cứ thế tuôn ra.
Ta kiệt sức, ngã vào giữa bãi uế vật.
Đại thiếu gia nhíu mày, ra lệnh ném ta ra.
Ta nôn nửa đêm, đêm đó ta không ngủ được nữa.
Trước đây chúng ta ai hầu hạ đại thiếu gia xong, ba người kia luôn sẽ để lại ít nhất một người canh chừng, không cần nói gì cả, đưa một cốc nước ấm, đun một chậu nước nóng, tốt xấu gì cũng giúp người kia thoải mái hơn một chút.
Nhưng bây giờ, trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình ta.
Cánh tay rơi ra khỏi tấm vải trắng của Trúc Chỉ, gói hành lý nhỏ của Kiêm Hào và Du Mặc lúc rời đi lần lượt hiện lên trước mắt ta.
Nếu như bọn họ còn ở thì tốt rồi.
Ta nhắm mắt lại, cảm nhận một giọt nước mắt trượt xuống.
Ta muốn sống, nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ chếc mất.
Ngày hôm sau trời sáng, ta bước những bước chân xiêu vẹo rời khỏi Đình Lan Uyển từ cửa hông, đi đến viện của phu nhân.
Ta không dám cầu phu nhân che chở, chỉ quỳ trên mặt đất dập đầu, nói ta ngu dốt, hầu hạ không tốt đại thiếu gia, chỉ biết chọc hắn tức giận, mong phu nhân trách phạt.
Phu nhân gọi thiếu phu nhân đến.
Bà biết người là do đại thiếu gia muốn xử lý, nhưng lại nói thiếu phu nhân lòng dạ hẹp hòi, mới gả vào chưa được mấy năm đã đuổi gần hết thông phòng, chỉ còn lại một người đứa nhỏ tuổi nhất, vụng về, xưa nay chưa từng được sủng ái.
“Thật tội nghiệp, đại thiếu gia bực dọc trong lòng, lại trút giận lên nó, làm thế này cũng quá đáng quá rồi!
“Thông phòng vốn là để nối dõi tông đường, nó cho nha đầu uống thuốc bao nhiêu năm nay không nói, liều lượng thuốc ấy là thứ muốn cho bao nhiêu thì cho sao? Đại thiếu gia hồ đồ, còn con làm thê tử mà không biết can ngăn gì hết!”
Phu nhân đập bàn nổi giận, thiếu phu nhân đứng bên cạnh, chỉ biết cúi đầu im lặng, không dám đáp lời.
Ta tưởng mình đã sớm c.h.ế.t tâm rồi. Nhưng con người ta, có khi lại hèn mọn như thế.
Nghe thấy phu nhân nói muốn nâng ta làm thiếp, trong cái đầu đang mơ hồ của ta lại nảy ra chút vui mừng.
Ta biết rõ phu nhân muốn làm khó thiếu phu nhân, lấy ta ra làm công cụ để dằn mặt. Nhưng thì sao chứ, làm thiếp rồi, lợi ích cũng là của ta mà.
Dù sao đại thiếu gia và thiếu phu nhân cũng đã ghét ta tận xương tủy, có tệ hơn nữa thì cũng chẳng thể tệ hơn được bao nhiêu.
Ta còn chưa kịp vui mừng được một lúc thì Đại thiếu gia đã xông vào.
Trước tiên, hắn nhỏ giọng nói gì đó với bà, rồi đột nhiên cất cao giọng:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-hoan-thong-phong-cua-dai-thieu-gia/chuong-6.html.]
"Trong lễ thành hôn, mẫu thân đã nói lời tốt đẹp trước mặt Trưởng công chúa thế nào? Vậy mà bây giờ nhạc phụ đại nhân vừa bị Thánh thượng quở trách, người đã vội vàng muốn tìm di nương cho con trai, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?"
Phu nhân ấp úng không nói nên lời.
Lão gia nghe tin, nói bà hành xử hồ đồ, phạt bà quỳ ở từ đường nửa ngày.
Chuyện ta được nâng lên làm di nương, từ khi đề xuất đến khi tan vỡ, chỉ mất có nửa canh giờ.
Ta thất vọng tràn trề, ngày hôm đó liền ngã bệnh, đau đến mức không thể ngồi dậy khỏi giường, đờm có lẫn m//áu, n.g.ự.c bị Đại thiếu gia đạp trúng, cứ thở một hơi là đau một lần.
Trương ma ma xin Thiếu phu nhân mời thầy thuốc cho ta.
Thiếu phu nhân chọn một nha hoàn quét dọn tên là Tiểu Nhu đến chăm sóc và trò chuyện với ta.
Tiểu Nhu chỉ mới mười hai tuổi, líu lo như một con chim sẻ nhỏ.
Ta bảo nàng ấy đi chơi, nàng ấy liền đi dò la tin tức khắp nơi, rồi về kể cho ta nghe để giải khuây.
Anh di nương mang thai đã đủ tháng, cuối cùng cũng sắp sinh nở. Nhưng không ngờ, đứa trẻ còn chưa chào đời, biến cố đã từ trên trời ập xuống.
Tam tiểu thư vốn không tiếng không hơi, lại bày mưu để lão gia bắt gặp Nhị công tử đang ghé lên bụng Anh di nương cảm nhận cái thai.
Ai cũng biết Nhị công tử phong lưu, nhưng không ngờ hắn ta lại to gan đến mức dám động đến cả thông phòng của lão gia.
Đứa bé trong bụng Anh di nương là của hắn ta.
Nhưng tại sao Tam tiểu thư lại muốn gây khó dễ cho Nhị công tử?
Tiểu Nhu nói: "Hai năm trước, Ngọc Nhi, nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư, đột nhiên nhảy xuống nước tự vẫn, hóa ra là vì Nhị công tử để ý đến nàng ấy, rồi cưỡng ép chiếm đoạt. Ngọc Nhi mang thai, muốn xin Nhị công tử đứng ra cưới mình, nhưng Nhị công tử đã hết hứng từ lâu, làm sao chịu mang tiếng thông dâm với nha hoàn của muội muội mình?
Tam tiểu thư nói, dù Ngọc Nhi chỉ là một nha hoàn, nàng ấy cũng là một mạng sống, cũng xứng đáng được làm người, nàng ấy chưa bao giờ quên Ngọc Nhi, hôm nay chính là... Tỷ tỷ Thạch Nghiên, sao tỷ lại khóc?"
Mặt ta đẫm nước mắt nóng hổi. Chưa từng có ai nói với ta như vậy.
Ta rất muốn có người nói với ta rằng, Thạch Nghiên, ngươi cũng là một mạng sống, cũng xứng đáng được làm người.
***
Từ nhỏ ta đã làm việc nặng, thân thể khỏe mạnh, sau khi uống hai thang thuốc và nằm nghỉ bảy tám ngày, ta cũng dần dần ta khỏe lại.
Đại thiếu gia gọi ta đến trước mặt, nói rõ ràng rằng, Đình Lan Viên không nuôi kẻ hầu hai lòng, ta là nha hoàn của Đình Lan Viên, chủ mẫu chỉ có một người duy nhất là Thiếu phu nhân.
Nếu ta còn đi tìm phu nhân, hắn sẽ đưa ta đến viện của bà, để bà bán ta cùng với thông phòng của Nhị công tử.
Theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD để được cập nhật truyện mới nhất nhé