NHA HOÀN THÔNG PHÒNG CỦA ĐẠI THIẾU GIA

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về, Trúc Chỉ nằm trên giường, bỗng nhiên tự nói một mình: "Trong viện lão gia có bảy tám thông phòng, có hai người đã hầu hạ lão gia năm sáu năm rồi, đến giờ vẫn còn là một cô nương, không bằng Anh di nương mệnh tốt, bỗng dưng thành nửa chủ tử."

Ta trong tiệc uống hai ngụm, mơ mơ màng màng nói:

"Đừng nói người khác, ngươi, ta làm người trong phòng đại thiếu gia cũng đã gần mười năm, chẳng phải cũng vẫn là nha hoàn thông phòng thôi sao? Có lẽ đã định chúng ta không bằng người ta, đến c.h.ế.t cũng chỉ như vậy thôi."

Trúc Chỉ không vui: "Ngươi nói gì vậy, ai mà làm nha hoàn thông phòng cả đời chứ?"

"Ngươi đừng có động tâm tư gì, lát nữa đại thiếu gia biết, đuổi ngươi ra ngoài đấy."

Cơn buồn ngủ ập đến, chúng ta nói chuyện có đầu không đuôi, rồi cũng ngủ thiếp đi.

Trúc Chỉ như biến thành một người khác.

Nàng trước tiên cầm túi thơm giày vớ đi bái kiến phu nhân, không khéo là phu nhân bị đau nửa đầu, nàng đi mấy lần đều không gặp được người, ngược lại bị Trương ma ma bắt gặp lúc đang trực không có mặt, lại bị phạt quỳ một canh giờ.

Ta dìu nàng về phòng.

"Ngươi dừng tay đi. Vì chuyện thiếu phu nhân sinh non, lão gia trách phu nhân không ít, nói may mà mẹ con thiếu phu nhân bình an, nếu không ông phải đưa phu nhân đến phủ công chúa tạ tội; phu nhân bây giờ đâu dám quản nữa."

Trúc Chỉ mắt đỏ hoe, bướng bỉnh nói: "Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ta không tin."

Nàng nhờ người mang đến son phấn tươi mới trang điểm lên, rồi đi hầu hạ đại thiếu gia, quả nhiên không bị phạt quỳ.

"Đại thiếu gia còn khen ta mấy câu đấy!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trúc Chỉ bôi kem thơm lên mặt, vạt áo hơi mở, khi nhìn thấy chén thuốc Trương ma ma mang đến, vẻ đắc ý của nàng thoáng chốc ngưng lại.

"Ma ma..."

Trương ma ma không hề lay động, đặt chén thuốc bốc hơi nóng trước mặt nàng.

"Cô nương, đừng trách ma ma nói khó nghe.

Làm người phải biết đủ. Các ngươi còn nhớ Lưu Ly, nha hoàn hồi môn của đại cô nãi nãi năm xưa, ỷ vào trong bụng có cục thịt, liền dám quỳ trước mặt thân gia lão phu nhân, miệng miệng xin thân gia lão phu nhân cho mẹ con họ một con đường sống.

Kết quả thế nào? Đại cô gia đích thân dẫn nàng đến nhà ta, bốn mươi trượng đánh xuống, người còn chưa khiêng ra khỏi phủ đã tắt thở rồi."

Đúng vậy, lúc đó chúng ta đều đã thấy, là Đại thiếu gia bảo chúng ta đi xem.

Bụng của Lưu Ly đã lộ rõ, đại cô gia nói đó không phải là con của hắn, là nghiệt chủng của Lưu Ly với một gã canh phu si ngốc.

Từng trượng từng trượng đánh xuống người, m//áu th//ịt văng tung tóe, nhỏ giọt xuống thềm đá, thấm vào kẽ gạch.

Đại cô nãi nãi bật khóc rồi lại mỉm cười, cùng đại cô gia hòa hảo như lúc ban đầu, bây giờ lại sinh thêm một đôi con cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-hoan-thong-phong-cua-dai-thieu-gia/chuong-4.html.]

Ai ai cũng biết con của Lưu Ly chính là của đại cô gia, thì có ích gì?

Thân gia vẫn phải qua lại, ngày tháng vẫn phải sống tiếp. Chết một con nha đầu không biết tốt xấu, giống như làm vỡ một cái bình hoa, đổi cái mới là xong.

Ta rùng mình một cái, sắc mặt của Trúc Chỉ cũng chẳng khá hơn là bao. Nàng giật lấy chén thuốc, một hơi uống cạn. Nhưng nửa đêm, ta bắt gặp nàng ngồi xổm trước bồn nhổ mửa.

Nàng nói bị Trương ma ma dọa, mơ thấy Lưu Ly toàn thân là máu, buồn nôn.

Nhưng tiếp theo, ta có mấy lần bắt gặp nàng hầu hạ đại thiếu gia xong, móc họng nôn hết thuốc ra. Ta bỗng nhiên hiểu ra.

"Ngươi hồ đồ rồi! Những lời Trương ma ma nói ngươi đều quên hết rồi sao!"

Nàng túm lấy tay ta: "Thạch Nghiên là người tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ai.

"Đại cô nãi nãi lúc đó còn chưa có đích tử, đại cô gia nếu còn muốn mối hôn sự này của nhà ta, thì không thể để con của Lưu Ly sinh ra.

Nhưng thiếu phu nhân đã sinh đích tử rồi, chẳng lẽ còn có thể bá chiếm đại thiếu gia cả đời sao?"

Giọng của Trúc Chỉ dần nhỏ lại, trong mắt rưng rưng nước mắt:

"Ta biết ngươi muốn trách ta. Nếu gặp phải chủ mẫu như đại cô nãi nãi, ta dù có cạo mặt cũng không dám hó hé một lời.

Thiếu phu nhân tính tình tốt, ta lại không cam tâm, tại sao nhìn người ta ăn thịt, ta ngay cả một ngụm canh cũng không xứng uống? Tại sao đại thiếu gia trèo lên danh môn khuê nữ thì là tranh giành khí thế, ta muốn làm di nương thì là hạ tiện?"

Ta không nói nên lời.

Không liên quan đến tranh sủng, cũng không liên quan đến yêu hay không yêu nam chủ, chỉ là muốn cho bản thân sống tốt hơn một chút mà thôi.

Có con thì luôn có một hy vọng, sau này biết đâu lại được phong làm di nương, cũng coi như nửa chủ tử rồi.

Sau này nghĩ lại, cũng khó trách thiếu phu nhân biết chuyện lại tức giận như vậy. Nàng cho rằng đối xử tốt với chúng ta, thì chúng ta sẽ không gây thêm phiền toái cho nàng, không ngờ lại khiến Trúc Chỉ động tâm.

Thảo nào nàng mắng Trúc Chỉ tham lam vô độ, vong ân bội nghĩa.

Nhưng, thông phòng cũng là người, ai mà không muốn sống tốt hơn chứ? Chỉ trách chúng ta và nàng đứng ở hai đầu sợi dây thừng, một bên muốn gần, bên kia liền không thể không lùi.

Trúc Chỉ đã hai tháng chưa đến kỳ.

Nàng vốn định đi tìm phu nhân trước, ai ngờ ma ma phòng của thiếu phu nhân mắt tinh, phát hiện ra manh mối.

Đại thiếu gia và thiếu phu nhân ngồi ngay ngắn trên sảnh đường, ta và Trúc Chỉ nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Trước đây chúng ta đều đã nghĩ đến đại thiếu gia sẽ tức giận, nhưng cũng đều cảm thấy giận thì giận, nam chủ nhân nào mà không mong người đinh hưng vượng, nhiều con nhiều phúc.

Đợi hết giận, ngày sau tự nhiên tiền đồ của Trúc Chỉ sẽ tốt hơn.

Nhưng đại thiếu gia trước mặt thiếu phu nhân và đầy sân hạ nhân, bỗng nhiên nhấc bổng Trúc Chỉ đang dập đầu cầu xin tha thứ lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận