NHA HOÀN THÔNG PHÒNG CỦA ĐẠI THIẾU GIA

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có tiền, có thể ăn bánh ngô, mặc áo bông, mái nhà dột nát sẽ không còn dột bữa, cha nương cũng sẽ không vì một hai đồng tiền mà cãi nhau ầm ĩ, rồi cùng nhau đánh ta và em gái.

Bây giờ đến Đình Lan Uyển, vì đại thiếu gia ghét ồn ào nhất, Trương ma ma ở đây cũng không thường đánh mắng nha đầu, phạm lỗi sẽ thường bị véo mạnh vào thịt sau eo, rồi bảo ra sân quỳ yên lặng.

Còn về đại thiếu gia, hắn không khó hầu hạ, cũng không mấy khi nhìn thẳng chúng ta.

Hai tháng trôi qua, Du Mặc làm cùng ca với ta không ngồi yên được nữa.

Nàng ta mặc áo xuân mới may, làm đồ ăn khuya mang đến cho đại thiếu gia. Nhưng không may, nàng còn chưa vào cửa đã bị Trương ma ma bắt được.

Trương ma ma nổi trận lôi đình, thừa lúc đại thiếu gia đi học, đập một cái chén trà xuống đất vỡ tan, rồi sai người ấn Du Mặc quỳ lên mảnh sứ vỡ.

"Làm nô tỳ trong viện của đại thiếu gia, điều đầu tiên là phải an phận thủ thường!"

Du Mặc nghỉ ngơi hai ngày mới xuống giường được.

Lại qua nửa năm, bỗng một ngày Kiêm Hào dọn dẹp xong giường chiếu, mặt mày nghiêm túc đi tìm Trương ma ma.

Tối đó Trương ma ma đích thân cạo mặt cho nàng ta, tươi cười đưa vào phòng đại thiếu gia.

Trong phòng động tĩnh không nhỏ. Ba người chúng ta cùng Trương ma ma đứng ở dưới hiên, đều có chút mặt đỏ tai hồng.

Khi trăng lên, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.

Đại thiếu gia có lẽ tâm trạng không tốt, Kiêm Hào hầu hạ hắn mặc quần áo vẫn luôn nhíu mày.

Vừa xỏ giày xong, hắn liền mặt mày khinh bỉ nói: "Đi ra ngoài."

Trương ma ma cười bồi, đỡ lấy Kiêm Hào từ trong phòng đi ra.

Kiêm Hào chỉ lo hầu hạ đại thiếu gia, cổ áo mình còn hở, gió lạnh thổi, ta thấy rõ nàng ta muốn hắt hơi, lại sợ ồn ào đại thiếu gia, chỉ đành bịt miệng cố nhịn.

Chân nàng ta mềm nhũn, chúng ta vừa kéo vừa ôm, đưa nàng ta về phòng.

Quấn chăn bông, uống trà nóng xong, trên khuôn mặt ửng hồng của Kiêm Hào ba phần ngọt ngào, bảy phần cay đắng.

Nàng ta là người lớn tuổi nhất trong bốn người chúng ta, năm nay mười lăm rồi, chúng ta đều chúc mừng nàng ta, đã trở thành người thông phòng của đại thiếu gia.

Trương ma ma cũng đến, đích thân bưng một bát thuốc.

"Cô nương đại hỉ, đây là đại thiếu gia thưởng, mau uống đi."

Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta run rẩy trong dạ dày.

Kiêm Hào rụt người lại, Trương ma ma lập tức biến sắc: "Cô nương, cô không thể quên thân phận của mình!"

Kiêm Hào cụp mắt, nhu thuận uống cạn thuốc, nôn khan đến nửa đêm.

Nửa tháng sau đến kỳ kinh nguyệt, nàng ta ôm bụng đau đớn lăn lộn trên giường.

Hôm đó là đêm giao thừa, chủ tử đều đi đón năm mới, ta và nàng là hai người đến kỳ kinh nguyệt, thân thể không sạch sẽ phải ở lại coi viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-hoan-thong-phong-cua-dai-thieu-gia/chuong-2.html.]

Kiêm Hào yếu ớt kéo ta, nhờ ta dùng đường đỏ và gừng Trương ma ma cho, nấu một bát canh uống.

"Trương ma ma nói, đại thiếu gia dặn phải dùng thuốc nặng nhất, để bảo đảm vạn vô nhất thất."

Ta đút nàng ta uống canh, cuối cùng không nhịn được nói: "Đại thiếu gia không bảo tỷ đến hầu hạ, chẳng phải mới là an toàn nhất sao?"

"Thạch Nghiên, không được nói bậy!"

Kiêm Hào sợ hãi bật dậy, vươn cổ nhìn xung quanh hồi lâu.

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên người ta, nửa thương hại nửa bất lực, sờ sờ mái tóc thưa thớt của ta.

"Ngươi còn nhỏ, chúng ta làm nha đầu, ai mà không trải qua những điều này."

Ta còn nhỏ, nhưng ta đều hiểu.

Công tử thế gia nếu trước khi thành hôn đã có con nối dõi, thì sẽ không tìm được mối hôn sự tốt nữa.

Muốn đại thiếu gia không ngủ với chúng ta, có vẻ là không thể. Vậy thì chỉ có thể ra tay từ trên người chúng ta thôi.

Sự im lặng của ta khiến Kiêm Hào yên tâm.

Nàng ta lật người, nói mớ: "Đợi đại thiếu phu nhân vào cửa sinh được đích tử, chúng ta cũng có thể ngóc đầu lên được rồi."

Kiêm Hào là người đầu tiên, qua mấy tháng là Du Mặc và Trúc Chỉ, cuối cùng là ta.

Chúng ta hầu hạ giống nhau, cùng nhận khinh bỉ như nhau, nhận thuốc giống nhau, cũng cùng nhau đau cơn đau ấy.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Năm năm qua, mỗi lần đau đớn lăn lộn trên giường, chúng ta đều nắm tay tỷ muội, dựa vào câu nói này để an ủi lẫn nhau.

Năm đại thiếu gia mười tám tuổi thi đậu tiến sĩ, được An Bình trưởng công chúa để mắt, làm rể của phủ công chúa.

Phu nhân vừa mừng vừa lo. Quận chúa kim tôn ngọc quý, nhưng cưới nàng ta, cũng là rước về nhà một vị Phật lớn.

"Hơn nữa trưởng công chúa chỉ sinh được một mình Quận chúa, nếu Quận chúa cũng không biết sinh nở thì làm thế nào mới được bây giờ."

Phu nhân lau nước mắt than thở với lão gia.

Lão gia an ủi: "Trưởng công chúa chẳng phải cũng cho phép nha đầu hồi môn sinh con sao, từ nhỏ ôm ở bên cạnh mình nuôi nấng là được, có gì khác biệt với con ruột đâu."

Họ lại nói đến việc nữ thi nhân Tuyên Thành cư sĩ không để ý đến ánh mắt thiên hạ, ly hôn với trượng phu.

Lão gia vuốt râu nói: "Con gái đọc sách là để thêm thú vui khuê phòng, nàng ta thì hay rồi, cả ngày bày vẽ thơ văn thư họa, thành hôn mười năm không sinh được một đứa con, đầu đuôi lộn ngược."

Ta đứng bên cạnh nghe, dần dần thất thần.

Hóa ra chỉ cần sinh ra là con gái, bất kể tôn quý như trưởng công chúa, tài hoa hơn người như Tuyên Thành cư sĩ, quan trọng nhất vẫn là phải sinh được con trai.

Gia tộc dựa vào đàn ông để tiếp nối, thê tử chỉ là công cụ để họ tiếp nối thế hệ, thông phòng là công cụ chủ quân chủ mẫu nắm trong tay để giúp đỡ, bất kể là "Châu Xuyến" giàu có hay "Thạch Nghiên" tao nhã.

Haizz, ta nghĩ những điều này thì có ích gì chứ. Ta thở ra một hơi, về phòng làm việc may vá.

Trong nỗi mừng lo lẫn lộn của phu nhân, đại thiếu phu nhân vào cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận