Thẩm Liên lập tức hùa theo:
“Đúng đó, đúng là đầu có vấn đề!”
Bác trai cũng đứng lên, cúi người nói với nhà họ Trương:
“Xin lỗi thông gia, chắc cháu gái tôi chưa tỉnh ngủ, 180.000 chúng tôi đồng ý rồi!”
Tôi cười lạnh, nhìn bác trai:
“Bác à, bác sợ tôi thật sự đòi được 2 triệu sính lễ, con gái bác là Thẩm Liên có c.h.ế.t cũng không theo kịp, nên mới vội vàng đồng ý như vậy chứ gì?”
Mặt cả nhà bác tôi lập tức biến sắc!
“Thẩm Tâm Nhã, đừng ăn nói bậy bạ, nhà bác nào có ý đó!”
Thẩm Liên cũng xấu hổ giận dữ:
“Nếu tôi lấy chồng, tiền sính lễ chắc chắn còn cao hơn cô!”
Tôi lạnh lùng liếc qua:
“Vậy thì đừng xen vào chuyện hôn nhân của tôi nữa, tôi tự quyết.”
Nói xong, tôi quay sang nhà họ Trương, tiếp tục:
“Sính lễ 2 triệu, nhà tôi sẽ hồi môn một chiếc BMW và 1 triệu tiền mặt!”
Vừa dứt lời, cả căn phòng lại ngơ ngác.
Lần này ngay cả bố mẹ tôi cũng đứng dậy, kéo tôi ra một bên, lo lắng hỏi:
“Tâm Nhã, con đang nói cái gì thế?”
“Nhà mình làm gì có nhiều tiền hồi môn vậy? Cũng không có xe đâu.”
Tôi nhẹ nhàng trấn an:
“Bố mẹ đừng lo, hồi môn đó nhà mình không cần bỏ ra, cứ để con lo liệu!”
Thấy tôi tự tin như vậy, họ nhìn nhau rồi không nói thêm gì.
Nhà bác tôi cũng bắt đầu xì xào bàn tán, mặt mày đầy kinh ngạc.
Trương Duệ thì trừng mắt nhìn tôi, trong lòng đầy nghi hoặc:
“Vợ à, nhà em giàu vậy sao anh không hề biết?”
Tôi chỉ mỉm cười:
“Trước khi quen anh, em từng làm tự truyền thông, kiếm được không ít tiền. Căn nhà em ở Hải Thành cũng là em tự mua. Em giấu anh là để hôm nay cho anh một bất ngờ.”
Thật ra toàn bộ là bịa đặt, tôi nói dối hết.
Nhưng mắt cha mẹ Trương sáng rỡ, chị gái Trương Phương cũng vui mừng ra mặt.
Trương Duệ vội kéo cả nhà ra ngoài cửa, quay lại nói với tôi:
“Vợ à, để cả nhà anh bàn bạc một chút, vì chúng anh không thể chuẩn bị 2 triệu ngay được.”
Tôi mỉm cười:
“Được thôi.”
Chờ họ ra khỏi cửa, tôi cũng đi vào nhà vệ sinh.
Vừa lấy điện thoại ra thì nghe tiếng mẹ Trương nói:
“Con ơi, Thẩm Tâm Nhã thật sự giàu vậy sao? Chúng ta thật sự phải đưa 2 triệu à?”
Ba Trương cũng nói:
“Nhưng nhà mình lấy đâu ra từng ấy tiền? 180.000 còn phải vay, còn đang nợ chồng chất.”
Trương Phương cũng rầu rĩ:
“Đúng đó, em còn chẳng có nổi 20.000 trong người, lấy đâu ra góp đủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-dua-sinh-le-xong-lai-bao-cong-an-muon-lay-vo-mien-phi/3.html.]
Trương Duệ suy nghĩ vài giây, nói:
“Con thấy khu em ấy ở đúng là cao cấp thật, nhà trông cũng không giống thuê. Đồ dùng hằng ngày toàn là hàng hiệu, mỹ phẩm cũng đều là thương hiệu lớn, em nghĩ cô ấy không lừa mình đâu.
Nghĩ mà xem, nếu bỏ ra 2 triệu, hồi môn cô ấy mang về cũng gần từng ấy.
Lúc đó, em báo cảnh sát nói là sính lễ quá cao, sau khi hoàn lại thì mớ hồi môn đó vẫn thuộc về mình, chẳng phải kiếm to à? Nợ nần cũng giải quyết sạch!”
Mẹ Trương giọng đầy do dự:
“Nhưng nhà mình không thể xoay đủ tiền!”
Trương Duệ đầy hào hứng:
“Thế này nhé, em giấu cô ấy 200.000, có thể lấy ra được. Còn lại em vay online, trước đó có tìm hiểu rồi, năng lực tín dụng của em vay được tầm 1 triệu là chắc, còn 600.000 thì ba mẹ đi vay tiếp giúp em là đủ.”
Trương Phương hoảng hốt:
“Tiểu Duệ, vậy chẳng phải nhà mình gánh hơn 3 triệu nợ à!”
Ba mẹ Trương cũng hùa theo:
“Đúng thế, đáng sợ quá, chưa từng vay nhiều thế này!”
Trương Duệ an ủi:
“Tâm Nhã chắc chắn có tiền, bố mẹ nghĩ xem, nếu kế hoạch thành công, mình kiếm thêm được gần 2 triệu, nợ nần cũng sạch, sợ gì chứ!”
Mọi người không nói gì nữa, có vẻ đã đồng thuận.
Nghe tiếng họ vào nhà, tôi vội ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn vẻ mặt mỗi người mỗi khác, thật đúng là đặc sắc.
Trương Duệ lên tiếng trước:
“Vợ à, anh thật sự rất yêu em, nên anh đồng ý với điều kiện của em. Nhưng nhà anh vẫn chưa đủ tiền, em cho anh vài ngày để gom có được không?”
Bác trai và bác gái tôi lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc:
“Tiền sính lễ cao như vậy mà các người cũng chịu đưa sao?”
Thẩm Liên thì bị kích động dữ dội, đến mức không kiêng dè gì, trực tiếp chất vấn Trương Duệ:
“Em họ tôi đâu phải tiên nữ gì, cô ấy đòi sính lễ cao vậy mà anh vẫn nhất quyết cưới sao?”
Trương Duệ nhìn cô ta đầy khó hiểu, giấu đi tính toán trong lòng, thay bằng vẻ chân thành và si tình:
“Vì anh yêu Tâm Nhã, nên anh sẵn lòng vì cô ấy mà hi sinh. Như vậy không được sao?”
Thẩm Liên không tin nổi, lùi lại hai bước, suýt đứng không vững.
Tôi rất hài lòng với màn diễn của Trương Duệ, bèn đúng lúc lên tiếng:
“Dĩ nhiên là được, dù sao cũng còn vài ngày nữa mới đến Tết Dương Lịch, em đợi anh.”
Mẹ Trương tỏ vẻ không cam lòng, thử dò hỏi:
“Tâm Nhã à, không thể giảm một chút sao? Hai triệu đúng là hơi khó gom.”
Trương Phương (chị gái Trương Duệ) cũng cố gắng nói:
“Tâm Nhã, em dâu tốt của chị, sau này em vào nhà thì cũng là người một nhà cả rồi, cần gì nhất thiết phải số đó? Giảm một chút được không?”
Tôi nhìn cô ta, nghĩ đến bộ mặt thật mà họ từng bày ra trong nhóm chat, liền nhàn nhạt đáp:
“Không sao, nếu mọi người không muốn thì tôi có thể đổi người khác. Dù sao với hồi môn của tôi, ai cũng sẵn sàng lấy.
Các người không biết đâu, chỉ riêng căn hộ tôi đang ở cũng đã hơn hai triệu rồi…”