5
Tôi cảm thấy như mình đang rơi vào khủng hoảng.
Lục Minh Trạch dành nhiều thời gian cho Tống Tiêu hơn cho tôi. Anh ấy đã nộp hồ sơ du học từ năm hai đại học. Khi ba mẹ anh qua đời, anh nhận được một khoản bồi thường khá lớn – đủ để trang trải mọi chi phí học tập và sinh hoạt ở nước ngoài.
Nhưng tôi thì không có may mắn đó. Gia đình tôi thuộc tầng lớp lao động bình dân, nên chuyện đi du học cùng anh hoàn toàn nằm ngoài tầm với.
Vì vậy, vào đêm trước ngày anh lên đường, tôi gom hết can đảm để thổ lộ tình cảm.
Tôi hẹn anh lên sân thượng của trường. Đứng trước người con trai mình thầm thích suốt bao năm, tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Lục Minh Trạch, em thích anh. Thích anh từ hồi cấp hai.”
Tôi mỉm cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Gương mặt thường ngày có phần hờ hững của anh bỗng chốc nghiêm túc lại.
Tôi đã bên cạnh anh từng ấy năm, chẳng lẽ anh không hề nhận ra tình cảm của tôi sao? Hay là cố tình giả vờ không biết?
Dù sao thì... anh cũng không đáp lại.
Anh nói:
“A Thanh, ngày mai tôi đi rồi. Phải ba năm nữa mới về.”
Nụ cười của tôi cứng lại. “Vậy nên?”
Anh ôm tôi, nhẹ giọng:
“A Thanh, bây giờ tôi không thích hợp để bắt đầu một mối quan hệ.”
Rồi anh buông tay, chỉ nói một câu "Bình tĩnh lại đi" trước khi quay lưng bước đi.
Tôi đứng đó, chờ cho bóng lưng anh khuất hẳn mới bắt đầu bật khóc.
Đó là lần cuối cùng tôi cố chấp một cách ngu ngốc như thế.
Và rồi, sự cố chấp ấy cũng bị dập tắt một cách phũ phàng.
Có ai đó khẽ "chậc" một tiếng. Một giọng nam lạnh lùng vang lên:
“Khóc lóc vì một thằng như vậy đáng sao?”
Tôi sững người, quay đầu nhìn về phía bệ nước cao hơn.
Một chàng trai trẻ đang từ từ ngồi dậy, vừa xoa mái tóc vàng hoe vừa ngáp như thể mới bị đánh thức.
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt nửa chán nản nửa quyến rũ, nói:
“Mọi người đi nước ngoài hết rồi, em không tranh thủ kiếm bạn trai đi, khóc lóc ở đây làm gì? Em đang làm phiền người khác đấy, biết không?”
Tâm trạng tôi bị cắt ngang, nước mắt vẫn còn trên má. Tôi sững lại một lúc lâu, chỉ hỏi được một câu:
“Anh là ai?”
Anh ta nhảy từ trên xuống, cười cợt:
“Lâm Trí Ngôn. Là Trí Ngôn biết tuốt, cái gì cũng có thể trả lời.”
6
Sau khi Lục Minh Trạch ra nước ngoài, ban đầu tôi vẫn giữ liên lạc với anh. Dù sao thì anh cũng đâu từ chối tôi, chỉ nói tôi hãy chờ anh về. Nhưng rồi liên lạc giữa hai đứa thưa dần. Khi không còn chia sẻ được những câu chuyện thường ngày, cũng chẳng còn gì nhiều để nói. Dù vậy, tôi vẫn cố an ủi mình bằng vài tin nhắn ngắn ngủi và tiếp tục chờ anh quay lại.
Mãi ba tháng sau, tôi nhận được một đoạn ghi âm trong email. Nó phá vỡ hoàn toàn lớp vỏ tự lừa dối mà tôi đã cố gắng giữ bấy lâu. Tim tôi đập mạnh khi nhấp vào mở file.
Bên trong là một cuộc trò chuyện. Mặc dù âm thanh không rõ ràng lắm, tôi vẫn nhận ra giọng của Lục Minh Trạch giữa tiếng ồn ào xung quanh. Giọng của Tống Tiêu vang lên:
“Anh để Chu Thanh một mình ở quê, không sợ có người cướp mất cô ấy à?”
Lục Minh Trạch bật cười, giọng lười biếng nhưng đầy tự tin:
“Cô ấy thích tôi hơn mười năm rồi. Ngoài tôi ra, còn có thể thích ai nữa chứ?”
Tống Tiêu tiếp tục:
“Nếu anh biết cô ấy thích anh, sao không đồng ý? Hai người còn là thanh mai trúc mã nữa mà?”
Anh im lặng một lúc, có vẻ đang suy nghĩ:
“Quen nhau lâu quá rồi... chẳng còn cảm giác gì mới mẻ.”
Tống Tiêu khẽ hỏi:
“Thế còn em thì sao? Anh có thích em không?”
Lục Minh Trạch không trả lời. Nhưng đoạn ghi âm lại vang lên tiếng hôn khe khẽ. Rồi... dừng hẳn.
Người ta nói, sự thật thường rõ ràng chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi không nhớ ai nói câu đó, nhưng đúng là như vậy.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau đó bình tĩnh quay lại máy tính, xóa email.
Tin nhắn cuối cùng giữa tôi và anh vẫn dừng lại ở câu hỏi: “Bên đó cuộc sống thế nào rồi?”
Anh không trả lời. Đã ba ngày trôi qua.
Tôi bật cười, tự mình xóa luôn cả đoạn hội thoại và bỏ ghim bài đăng của anh.
Chúng tôi không liên lạc nữa. Mọi thứ kết thúc tại đó.
Tôi quay lại tập trung toàn bộ sức lực vào việc học, cố gắng lấy lại những tín chỉ đã mất vì cú sốc tinh thần.
Tôi nghĩ: Chỉ là chia tay thôi mà, đâu thể ảnh hưởng đến cả tương lai của mình được?
Sau đó, tôi gặp lại Lâm Trí Ngôn trong một hoạt động của câu lạc bộ.
Anh ấy đứng một mình ở góc phòng. Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy nửa khuôn mặt góc cạnh của anh.
Tôi lặng lẽ nhìn về phía ấy. Trần Hưng đứng cạnh tôi thì thầm:
“Gì thế? Nhìn chằm chằm vậy, bị hút hồn rồi à?”
Tôi im lặng khá lâu, rồi cũng không nhịn được hỏi:
“Anh ta là ai thế?”
Trần Hưng đáp:
“Lâm Trí Ngôn. Mới chuyển về học kỳ này. Gia đình khá giả, lại đẹp trai, mới vài tháng đã nổi như cồn trong trường.”
Tôi liếc sang Trần Hưng:
“Đây là kiểu nam phụ ngôn tình xuất hiện mấy chương đầu để làm nền cho nam chính à?”
Trần Hưng phì cười, bảo tôi ra làm quen.
Tôi nhún vai rồi bước tới gần Lâm Trí Ngôn, vỗ nhẹ lên vai cậu:
“Chào bạn Lâm.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi:
“Cậu là ai?”
Hôm đó trên sân thượng, anh từng nói tên mình rồi rời đi. Nhưng trước khi đi, anh đã đưa cho tôi một gói khăn giấy.
Tôi còn nhớ rõ vì hôm đó tôi vừa khóc xong, rất ngượng.
“Cảm ơn vì khăn giấy hôm trước.”
Tôi hơi ngại ngùng nói ra, cảm giác xấu hổ trào lên khi nhớ lại vẻ thảm hại của mình lúc đó.
Vẻ bối rối trên gương mặt anh dần biến mất, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng hơn:
“Hóa ra là cô gái hôm ấy, khóc như mưa vì một tên ngốc.”
Tôi: “…Đó là cách nói chuyện của cậu à? Lần sau đừng dùng kiểu đó nữa nhé.”
Anh chỉ khẽ nhếch môi cười, không nói gì thêm.
Tôi lén nhìn anh một lúc. Phải công nhận, anh đúng là rất thu hút. Dù đang đứng một mình, nhưng xung quanh lại có vô số ánh mắt dõi theo anh.
Tôi cũng chỉ là một trong số đó.
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy. Vô thức muốn quay người bỏ đi thì anh đột ngột lên tiếng:
“Khoan đã, giúp tôi một chuyện.”
Tôi khựng lại: “Tôi có thể giúp gì?”
Anh hơi lúng túng, nhíu mày:
“Làm bạn nhảy với tôi được không?”
Tôi: “Hả?”
7
Tôi hỏi Lâm Chí Ngôn:
“Nếu không biết nhảy, sao cậu lại tham gia câu lạc bộ khiêu vũ?”
Chẳng trách nãy giờ anh chỉ đứng một mình trong góc phòng.
Lâm Trí Ngôn ngượng ngùng đáp:
“Người ta bảo tham gia sẽ được cộng điểm phong trào nên tôi đăng ký.”
Tôi: smile.jpg.
Một lý do thật đơn giản và… khiêm tốn.
Tôi hỏi tiếp:
“Vậy cậu chọn tôi làm bạn nhảy chỉ để học nhảy thôi à?”
Anh gật đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, chẳng chút áy náy.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta rồi dứt khoát nói:
“Không nói dối chứ, gương mặt cậu đúng gu tôi đấy.”
Câu lạc bộ khiêu vũ ở trường tôi hoạt động theo cặp. Lâm Trí Ngôn mới vào, lại còn chưa biết nhảy, tất nhiên rất cần một bạn nhảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-den-sau-mim-cuoi-nguoi-o-lai-roi-nuoc-mat/phan-2.html.]
Tôi đùa:
“Không ổn thì đổi câu lạc bộ khác đi, đâu phải chỉ câu lạc bộ nhảy mới được cộng điểm.”
Anh khoanh tay, nghiêm túc nói:
“Đã vào rồi thì không rút lui. Không chiến đấu mà bỏ cuộc, không phải phong cách của tôi.”
Tôi:
“Tùy cậu thôi. Nhưng sẽ có khối người sẵn lòng dạy cậu đấy.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa:
“Không, tôi cần một người như cậu—một người trong lòng đang có ai đó.”
Tôi suýt nữa thì đập cho một cái:
“Cậu đang nói mấy chuyện không liên quan đấy.”
Anh bật cười, lần này là một tiếng cười nhẹ nhàng, đầy sức sống, chứ không giống kiểu cười nửa miệng lúc nãy.
Tôi hơi sững lại. Không hiểu sao nụ cười ấy khiến tôi có chút xao lòng.
Nghĩ lại thì, bạn nhảy cũ của tôi đã bỏ ngang. Giờ có người mới chủ động tới, lại còn là một anh chàng điển trai, thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Chúng tôi trò chuyện với nhau suốt buổi cho đến khi sự kiện kết thúc.
Ngay khi anh vừa đi, Trần Hưng đã không kiềm được mà chạy tới hỏi:
“Cậu quen cậu ta à? Sao nãy còn hỏi tôi?”
Tôi đáp:
“Chỉ mới gặp một lần thôi.”
Vẻ mặt Trần Hưng như không tin nổi:
“Cậu có biết đám con gái trong câu lạc bộ nãy giờ gần như dán mắt vào cậu ấy không?”
Tôi bất lực:
“Không đến mức đó đâu.”
Trần Hưng lắc đầu:
“Cậu không hiểu đâu. Cái tên Lâm Trí Ngôn này… nổi tiếng lạnh lùng luôn đấy.”
Tôi nhớ lại hai lần trò chuyện ngắn ngủi với anh.
Lạnh lùng à?
Có vẻ cũng không hẳn. Nhưng bảo ấm áp thì cũng chưa tới.
8
Từ từ, tôi và Lâm Trí Ngôn bắt đầu có nhiều tương tác hơn. Tôi dạy anh ấy nhảy, đổi lại anh ấy sẽ mời tôi ăn một bữa hoặc giữ chỗ trong thư viện cho tôi.
Trần Hưng ngạc nhiên:
“Ghê đấy, Chu Thanh! Lục Minh Trạch đi chưa bao lâu, giờ tới Lâm Trí Ngôn. Cậu đúng là có duyên với trai đẹp ha!”
Trần Hưng là một trong số ít người biết chuyện giữa tôi và Lục Minh Trạch.
Tôi giả vờ gợi ý:
“Hưởng phước thì phải chia đều, tôi tặng cậu một người nhé?”
Trần Hưng lắc đầu, mặt mũi ỉu xìu.
Ai cũng tưởng tôi đang hẹn hò với Lâm Trí Ngôn, chỉ riêng tôi biết mình chẳng vui vẻ gì.
Lâm Trí Ngôn cao ráo, tay chân dài nhưng hoàn toàn không có năng khiếu nhảy múa.
Thật ra, điệu nhảy của anh ấy... giống hệt cuộc sống của tôi vậy: luôn bận rộn, nhưng chẳng biết rốt cuộc là đang bận chuyện gì.
Tôi không biết nên bắt đầu kể từ đâu.
Lúc tôi định nói gì đó, Lâm Chí Ngôn lại nghiêm túc lên tiếng:
“Hay là tôi…”
Tôi ngắt lời:
“Hay là đổi bạn nhảy đi ha?”
Anh ấy cũng vừa lúc lên tiếng:
“Hay tôi đi tham gia câu lạc bộ khác?”
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười.
Sau một thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra Lâm Trí Ngôn dù bên ngoài trông lạnh lùng, ít nói, nhưng thật ra là người học rộng, hiền lành.
Anh ấy giống kiểu con nhà được cưng chiều từ nhỏ nhưng không hề hư hỏng.
Anh ấy không quen ai trong xã hội, cũng không chủ động kết bạn với ai. Ở câu lạc bộ bao lâu, người duy nhất anh ấy có thể nói chuyện vẫn là tôi.
Thế nên tôi cũng chủ động quan tâm anh nhiều hơn.
Thời gian trôi qua, chúng tôi dần thân thiết.
Hôm đó sau buổi tập, Lâm Trí Ngôn đi bộ về cùng tôi. Sau bao ngày luyện tập, cuối cùng anh cũng có thể nhảy khá tốt.
Ít nhất là lần này, tôi không bị mọi người trong câu lạc bộ cười như lần đầu nữa.
Tôi nhướn mày nhìn anh:
“Bạn học Lâm, có tiến bộ rồi nha.”
Anh ấy uống một ngụm nước, im lặng một lúc rồi nói:
“Nghe nói cậu tham gia câu lạc bộ nhảy từ năm nhất?”
Tôi gật đầu:
“Ừ, sao?”
“Lúc đó cậu nhảy với ai?”
Tôi nhìn anh, chỉ cười chứ không trả lời. Anh ấy bóp bẹp chai nước trong tay, ném vào thùng rác:
“Là cái thằng cậu từng tỏ tình phải không?”
“Ừ.” – Tôi thở dài – “Nhưng cậu đâu quen người ta, sao lại nói kiểu vậy?”
“Tôi đâu có nói gì đâu?”
Tôi nhún vai:
“Tuỳ cậu thôi.”
Một lúc sau, anh đột nhiên nói:
“Mẹ tôi bảo, mấy đứa như thế đều là đồ tồi.”
Tôi hơi sững lại:
“Rồi sao?”
“Nên là, đừng thích hắn nữa. Hắn không xứng với cậu đâu.”
Tôi thỉnh thoảng có kể với anh vài chuyện về Lục Minh Trạch. Không nhiều, nhưng đủ để anh hiểu sơ sơ mối quan hệ giữa tôi với người đó.
Tôi nhìn anh, nửa đùa nửa thật:
“Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu?”
Anh ấy lại rất nghiêm túc:
“Cậu tốt như vậy, người như hắn không xứng.”
Tôi khựng lại, nhìn anh chăm chú.
Lâm Trí Ngôn rất khác với Lục Minh Trạch.
Sau khi cha mẹ Lục Minh Trạch mất, anh ấy trở nên thu mình và nhạy cảm. Tôi luôn ở cạnh anh, cố gắng quan tâm, chiều theo ý anh, làm đủ mọi cách để anh vui lòng.
Nhưng anh ấy chưa từng khen tôi.
“Hắn bắt cậu đợi, nhưng đừng tin hắn. Hắn nhận hết mọi điều tốt cậu dành cho suốt hơn mười năm mà vẫn không cảm động, thì ba năm đợi chờ còn có ý nghĩa gì?”
“Chu Thanh, cái này người ta gọi là PUA đấy, cậu biết không?”
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu ôm đống đồ trong tay, vai run lên nhẹ nhẹ.
Anh ấy luống cuống:
“Này, đừng khóc. Tôi… tôi không nói nữa, được không?”
Anh lúng túng đi quanh tôi, làm rối cả mái tóc vàng óng của mình.
Cuối cùng tôi ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với anh.
Anh ngây người, tai đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi chăm chăm:
“Cậu không khóc, cậu lừa tôi.”
Tôi cười nhẹ:
“Tôi có nói là tôi khóc đâu.”
Mái tóc vàng của anh ấy lấp lánh dưới nắng. Không kiềm được, tôi đưa tay chạm nhẹ rồi hỏi bâng quơ:
“Cậu thích tôi à?”
Anh nghiêng đầu:
“Tôi thể hiện rõ lắm sao?”
Tôi:
“Ừm… thật ra không rõ lắm đâu.”
Anh bật cười:
“Vậy là lỗi của tôi rồi. Để tôi làm cho rõ hơn.”