Người Đến Sau Mỉm Cười, Người Ở Lại Rơi Nước Mắt

Phần 1

1

"A Thanh, cậu có biết Lục Minh Trạch đã về nước chưa?" – Trần Hưng, người bạn thân của tôi, bất ngờ nhắn tin như vậy.

Tôi sững người vài giây, sau đó mới trả lời: "Giờ thì biết rồi."

Kể từ tháng thứ ba anh ấy ra nước ngoài, chúng tôi không còn liên lạc nữa. Thế nên, tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện anh ấy trở về.

Trần Hưng gửi lại một loạt dấu ba chấm, rồi hỏi tiếp: "Tối nay 8 giờ có tiệc chào mừng ở Hoa Đình, cậu có muốn đi không?"

Tôi suy nghĩ một chút, rồi quyết định tham dự. Dù sao thì chúng tôi cũng đã là bạn hơn mười năm, đi một chút cũng chẳng có gì là quá đáng. Vì vậy, tôi nhắn lại: "Được."

Tối nay Lâm Trí Ngôn phải tăng ca, nên tôi đã báo trước cho anh ấy biết mình sẽ đi đâu. Anh ấy lặng lẽ dặn dò vài câu, rồi hôn lên trán và ôm tôi trước khi tiễn tôi ra cửa.

Tám giờ tối, tôi có mặt đúng giờ tại Hoa Đình. Trần Hưng ra đón và dẫn tôi vào phòng.

Ánh đèn bên trong mờ mờ, tiếng nhạc thì ồn ào đến mức khiến tôi phải hơi cau mày. Vừa liếc mắt đã thấy Lục Minh Trạch.

Anh mặc sơ mi trắng đơn giản, trông vẫn gầy và điển trai như trước. Lúc đó, anh đang tựa một tay lên thành ghế, tay còn lại đặt lên đầu gối. Dáng vẻ trầm lặng giữa không gian náo nhiệt khiến anh như một bức tượng tách biệt hẳn khỏi xung quanh.

"A, Chu Thanh tới rồi!" – ai đó gọi lớn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi và Lục Minh Trạch nhìn nhau, gật đầu chào nhẹ.

"A Thanh, qua đây ngồi nè." – Trần Hưng kéo tôi ngồi xuống đối diện với anh ấy.

"Lâu rồi không gặp. Chào mừng cậu trở về quê hương." – tôi chủ động lên tiếng.

Anh nhìn tôi, mỉm cười – nụ cười quen thuộc mà tôi từng rất thích: "Chu Thanh, em chẳng thay đổi gì cả."

Đã từng, tôi hay bị cuốn theo nụ cười vô tư đó. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy gì nữa. Tâm trí tôi thậm chí đang nghĩ về Lâm Trí Ngôn – không biết anh đã ăn tối chưa khi phải tăng ca như vậy.

"Có lẽ." – tôi gật đầu, giữ vẻ bình thản. Rồi không kìm được, tôi lấy điện thoại ra nhắn:

"Anh ăn tối chưa?"

Anh ấy trả lời ngay: "Không có thời gian ăn, chỉ muốn hôn cô bạn gái đáng yêu của anh thôi."

Tôi bật cười: "Em đặt đồ ăn cho anh nha?"

Anh nhắn liền: "Anh không muốn ăn, anh chỉ muốn trả lời tin nhắn bạn gái của anh thôi."

Tôi gửi lại một icon cái búa, rồi tranh thủ gọi đồ ăn cho anh.

Lúc đó, Trần Hưng tiến lại gần: "Lâm Trí Ngôn hả?"

Tôi "ừm" một tiếng. Khi ngẩng lên, tôi nhận ra nụ cười trên môi Lục Minh Trạch đã biến mất. Thay vào đó là ánh mắt im lặng, khó đoán.

2

Lục Minh Trạch không hỏi tôi Lâm Trí Ngôn là ai, giống như tôi đã không hỏi anh ấy tại sao Tống Tiêu lại không ở cùng anh ấy. Dù sao, lúc đầu Tống Tiêu cũng theo đuổi anh nhiệt tình đến mức mọi người trong trường đều biết, sau đó cô còn theo anh ra nước ngoài. 

Tình yêu và tình bạn sâu sắc như vậy thật sự rất cảm động phải không? Nhưng nếu tôi không hỏi, tự nhiên sẽ có người tò mò hỏi. Các bạn học lần lượt đến, một người trong số họ có quan hệ tốt với Lục Minh Trạch hỏi: "A Trạch, Tống Tiêu không về cùng cậu sao?" Anh trả lời một cách lười biếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi: "Cô ấy đã về rồi, nhưng tối nay cô ấy có việc phải làm, nên sẽ không về sớm đâu."

"Tôi đã nói rồi, Tống Tiêu thích cậu như vậy, nhất định là cùng cậu quay về!" Một nhóm người bắt đầu xôn xao hỏi Lục Minh Trạch về những trải nghiệm và sự phát triển của họ sau khi ra nước ngoài. Tôi ngáp dài vì chán và chẳng còn hứng thú gì với những thứ này nữa. Lục Minh Trạch đột nhiên gọi tôi lại, dường như có chuyện muốn nói với tôi. Nhưng cùng lúc đó điện thoại của tôi bắt đầu reo. 

Tôi lấy điện thoại ra thì thấy đó là Lâm Trí Ngôn. Tôi lắc điện thoại về phía anh ấy, ra hiệu rằng tôi sẽ trả lời cuộc gọi. Tôi rời khỏi phòng và trả lời điện thoại. Lâm Trí Ngôn dường như đang ăn. Anh ấy vừa nhai xương giòn vừa gọi tôi: "Bé yêu." Tôi hỏi đùa: "Có ngon không?" Tiếng cười trầm ấm của anh ấy truyền đến tai tôi qua điện thoại, khiến tôi tê liệt không hiểu sao: "Món em gọi chắc chắn là ngon rồi."

Khi tôi mới gặp anh ấy, anh ấy là một chàng trai rất kiêu ngạo và tuyệt vời, nhưng không lâu sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy đã trở thành một chàng trai nói nhiều và ngọt ngào. Tôi nói: "Ăn thêm đi." Anh thở dài: "Anh mệt quá, anh phải ăn nhiều hơn." 

Khi anh ấy và tôi còn là sinh viên năm cuối, anh ấy đã đến công ty gia đình để thực tập để lấy chứng chỉ thực tập. Kết quả là, bố mẹ anh rất vui khi để anh bắt đầu từ con số 0 và không có ý định cho anh bất kỳ hỗ trợ nào. Vì vậy, khi còn là thực tập sinh, anh ấy đã có một thời gian làm việc rất khó khăn. Tôi không nhịn được cười: "Hai bác làm vậy là vì muốn tốt cho anh thôi."

"Em chỉ đang cố an ủi anh thôi," anh phàn nàn. Tôi: "Được rồi, nói tiếp đi, em đang nghe đây." Anh ấy nói rất nhiều, đến mức ngay cả đồ ăn cũng không thể ngăn anh ấy nói. Tôi kiên nhẫn lắng nghe và không cảm thấy chán. Tôi không cúp điện thoại cho đến khi anh ấy ăn xong và tiếp tục làm thêm giờ. Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy Lục Minh Trạch. Ánh sáng chiếu vào đôi môi mỏng của anh nhưng không chiếu vào mắt anh. Tôi không biết anh ấy đến khi nào. Tôi không quan tâm và hỏi như thường lệ: "Sao anh lại ra đây?"

Giọng nói của anh không hề có cảm xúc: "Bạn trai em à?" Tôi gật đầu bình tĩnh: "Đúng vậy, khi nào có cơ hội em sẽ giới thiệu mọi người với nhau." Anh đột nhiên cười: "Em không liên lạc với anh ba năm, chỉ vì anh ta thôi sao?" Tôi không hiểu sự oán giận trong giọng nói của anh xuất phát từ đâu nên chỉ nói nửa đùa nửa thật: "Không phải anh là người không để ý đến em trước sao?" Anh ta mím môi rồi đột nhiên bước về phía tôi. Một giọng nữ nhẹ nhàng gọi anh: "A Trạch?"

3

Ba chúng tôi cùng quay lại phòng. Tống Tiêu mặc một chiếc váy trắng, trông giống như một bông hoa nhỏ xinh đẹp. Cô ngồi cạnh Lục Minh Trạch, nụ cười trên môi hoàn hảo đến mức như thể được đo bằng thước kẻ.

"Chu Thanh, lâu rồi không gặp. Mấy năm nay khi ở nước ngoài, tôi và A Trạch rất nhớ cô," cô ấy nói.

Tôi gật đầu, cố lờ đi thái độ thù địch mơ hồ của cô ấy. Nghe có vẻ buồn cười, bởi cô ấy luôn coi tôi là tình địch lớn nhất. Vậy làm sao cô ấy lại có thể nghĩ đến tôi được? Đó chỉ là cách cô ấy khẳng định chủ quyền. Thật không may, tôi không còn là Chu Thanh, người dễ bị tổn thương bởi vài câu nói của ba năm trước.

"Thật sao?" Tôi đáp, giọng thờ ơ, không có ý định tiếp tục chủ đề này.

Có thể cô ấy muốn khoe khoang với tôi, nhưng khi thấy tôi tỏ ra thờ ơ, nụ cười hoàn hảo đó không còn hoàn hảo nữa. Một người bạn cùng lớp gọi tôi: "Chu Thanh, qua đây hát đi. Không có Lâm Trí Ngôn ở đây, cậu ngay cả micro cũng không dám cầm nữa."

Tôi nhướn mày nhìn anh ta: "Sao thế, cậu cũng muốn hát một bản tình ca với tôi à?"

Anh ta cười, đáp: "Thôi đi. Tôi sợ Lâm Trí Nghiên rủ tôi vào rừng mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-den-sau-mim-cuoi-nguoi-o-lai-roi-nuoc-mat/phan-1.html.]

Mọi người xung quanh đều bật cười. Khi Lâm Trí Ngôn theo đuổi tôi, cũng có một bạn nam cùng lớp theo đuổi tôi. Có lần anh tình cờ gặp anh ta ngoài trường, anh nghĩ anh ta là một đứa côn đồ quấy rối tôi, nên bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Quấy rối bạn nữ cùng lớp à? Thôi nào, chúng ta vào rừng thôi." Sau đó, cậu ta bỏ cuộc, nhưng không hiểu sao câu nói đó lại trở nên nổi tiếng. Lâm Trí Ngôn vì chuyện này mà bị cười nhạo rất lâu.

Tống Tiêu bất ngờ hỏi: "Cậu đã tìm được bạn trai rồi à?"

Tôi gật đầu, nói: "Khi có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu mọi người với nhau."

Hai người đối diện tôi cùng lúc nhíu mày, nhìn tôi chăm chăm với vẻ mặt vô cảm. Tôi cảm thấy bị quan sát một cách kỳ lạ.

Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, nhóm người quá phấn khích đã xôn xao đòi chơi hiệp hai. Mọi người kéo nhau đến quán bar để uống rượu và nhảy múa. Tôi đương nhiên không muốn đi, nhưng Lục Minh Trạch vẫn kiên quyết giữ tôi lại: "Ba năm không gặp, em không thể dành nhiều thời gian cho anh hơn sao?"

Đây là một trong những câu nói mơ hồ, nhưng khi nghe từ anh ta, tôi chỉ muốn bỏ chạy thật xa.

"Không, tôi phải quay về với bạn trai tôi," tôi nói.

Tôi nhìn Tống Tiêu và hỏi: "Cậu không có ai đi cùng sao?"

Sắc mặt Tống Tiêu thay đổi, cô nắm tay Lục Minh Trạch. Chỉ có Trần Hưng lo lắng tôi sẽ không an toàn nếu về nhà một mình vào giờ muộn. Tôi bảo cậu ta cứ vui vẻ, Lâm Trí Ngôn sẽ đến đón tôi.

Ánh mắt Lục Minh Trạch trở nên u ám, nhưng anh ta lại bất ngờ cười: "Làm thanh mai trúc mã của em mười lăm năm, anh phải xem người bạn trai này trông như thế nào, có xứng với em không?"

Anh ta không nhúc nhích, như thể đã quyết định phải nhìn Lâm Trí Ngôn một lần. Dù sao hôm nay anh là nhân vật chính, những người khác cũng không phản đối, nên chúng tôi cứ đứng chờ.

Mười phút sau, một chiếc Audi màu trắng dừng lại trước mặt chúng tôi. Lâm Trí Ngôn bước ra khỏi xe, anh luôn giữ vẻ trang nghiêm và xa cách trước người ngoài. Nhìn thấy nhiều người ở đây, anh không nói gì mà chỉ chào Trần Hưng rồi đưa tay ra với tôi: "A Thanh, chúng ta đi thôi."

Tôi nắm tay anh bằng một tay, vẫy tay chào họ bằng tay còn lại: "Vậy tôi đi trước, lần sau chúng ta lại đi chơi với nhau nhé."

Lục Minh Trạch không nói gì. Mãi đến khi Lâm Trí Ngôn mở cửa xe cho tôi, anh mới gọi tôi: "Chu Thanh, ngày mai tôi qua thăm chú và cô."

Tôi dừng lại, đáp: "Tôi e là không được. Họ đang đi du lịch."

Trước khi anh kịp nói thêm, Lâm Trí Ngôn đã đóng cửa xe lại, ngăn cách âm thanh từ bên ngoài. Trong suốt cuộc trò chuyện, Lâm trí Ngôn không hề nhìn Lục Minh Trạch dù anh đã biết sự tồn tại của anh.

4

Tôi và Lục Minh Trạch là hàng xóm, lớn lên cùng nhau từ hồi còn học mẫu giáo. Cả hai cùng học chung một trường từ tiểu học đến trung học rồi thậm chí cả đại học. Bố mẹ anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi anh đang học cấp hai. Từ lúc đó, anh gần như sống ở nhà tôi, chỉ về nhà ngủ qua đêm. Bố mẹ tôi rất thương anh và xem anh như con ruột. Tôi cũng vậy — tôi đã ở cạnh anh trong khoảng thời gian khó khăn nhất, và dần dần, tình cảm của tôi cũng không còn là tình bạn đơn thuần.

Người ta hay nói, thương hại một người đàn ông là khởi đầu của bi kịch. Tình cảm của tôi dành cho anh, cũng bắt đầu từ những xót xa như thế. Tôi thương anh mất cha mẹ, nên luôn muốn dành cho anh mọi điều tốt đẹp. Lục Minh Trạch từng nói: "A Thanh, em là tất cả những gì anh có." Tôi từng tin rằng chúng tôi là định mệnh của nhau.

Nghe ngốc thật, nhưng lúc đó tôi nghĩ như vậy thật.

Anh ấy đẹp trai, và từ hồi cấp ba, dù áp lực bài vở, vẫn có rất nhiều người gửi thư tỏ tình cho anh. Lên đại học, chuyện đó càng rầm rộ hơn. Người theo đuổi dai dẳng nhất là Tống Tiêu. Cô ấy phải lòng Lục Minh Trạch từ cái nhìn đầu tiên khi mới vào đại học, và từ đó luôn bám theo anh mọi lúc mọi nơi.

Ban đầu Lục Minh Trạch còn tỏ ra phiền phức, nhưng dần dần cũng quen với việc có cô ấy đi theo. Tôi không quá lo lắng — dù gì chúng tôi cũng đã bên nhau hơn mười năm, ai có thể so với quãng thời gian đó chứ?

Tôi đã sai.

Tôi không biết rằng có một câu nói như thế này: "Mận xanh không bằng lộc trời."

Cho đến một lần tôi bị viêm ruột thừa, đau đến mức nằm co quắp trong bệnh viện, nước mắt cứ thế chảy ra vì không chịu nổi. Tôi cầm điện thoại, nghẹn ngào gọi cho Lục Minh Trạch, hỏi anh có thể đến với tôi không.

Anh chưa kịp trả lời thì bên kia vang lên giọng của Tống Tiêu:

"A Trạch, anh thấy bộ đồ này có đẹp không?"

Tôi c.h.ế.t lặng.

Rồi giọng Lục Minh Trạch vang lên, bình thản như không:

"A Thanh, anh đang bận một chút. Chút nữa anh ghé."

Sau đó là tiếng tút tút dài — anh ấy cúp máy.

Tôi không biết lúc đó, tim mình đau hơn hay dạ dày đau hơn nữa.

Một lúc sau, anh ấy đến. Không phải một mình — mà cùng Tống Tiêu.

Cả hai đều mặc đồ trắng, nhìn cứ như một cặp đôi chuẩn chỉnh bước ra từ ảnh quảng cáo.

Tôi nằm trên giường, tóc rối bù, mặt tái nhợt. Lục Minh Trạch nhíu mày, đặt tay lên trán tôi:

“Còn đau không?”

Tôi đã uống thuốc rồi nên cơn đau dịu đi, nhưng lòng tôi nghẹn ứ khi cảm nhận hơi ấm từ tay anh.

Tống Tiêu đặt một giỏ hoa quả bên đầu giường, nhẹ nhàng nói:

“A Thanh, xin lỗi nha, bọn mình tới trễ vì còn đi chọn hoa quả và quần áo.”

Giỏ hoa được gói cẩn thận, trang trí đẹp mắt.

Thật tuyệt. Tôi đau đến mức nằm vật vã ở đây, còn họ thì vẫn có thời gian để mua sắm và gói giỏ hoa quả thật "chỉn chu".

Bạn cần đăng nhập để bình luận