NGỰ CHÍNH

Chương 9 (Hết)

Thành Quốc Công qua đời, trưởng công chúa đau thương cùng cực, ở trong phủ chè chén với nam sủng ba ngày ba đêm.

Chuyện của hai người họ, ta cũng biết chút ít.

Họ là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, thuở thiếu thời cũng từng ân ái ngọt ngào, cầm sắt hòa minh nhưng hạnh phúc mỏng manh đó đã vỡ nát vào cái ngày Quốc Công gia lén nuôi ngoại thất.

Kể từ đó, môn khách đến thăm phủ công chúa nườm nượp như mắc cửi, nam sủng cũng người sau khôi ngô hơn người trước.

Mà hiện tại, bà đã là Trấn Quốc trưởng công chúa - người nắm trong tay toàn bộ quyền lực của đất nước này, càng có thêm vô số kẻ quỳ phục dưới váy. Lúc có triều thần dâng lên mỹ nam có dung mạo tương tự với phu quân quá cố của mình, bà cũng chỉ cảm thán một câu: Từng thấy biển xanh, nước đáng gì!

"Đây chắc là cái gọi là có được giang sơn vạn dặm nhưng phải chịu cảnh cô tịch vô biên nhỉ?" Tạ Mi nói.

Giờ phút này, ta và nàng đang ngồi trên mái hiên, nâng chén ngắm trăng. Nàng ấy quàng tay qua vai ta, cười đến run rẩy: "Nuôi nam sủng thì có gì sai cơ chứ? Bà ấy chỉ là mắc phải sai lầm mà tất cả đàn ông khắp thiên hạ đều mắc phải thôi!"

Ta gật đầu: "Thành Quốc Công chỉ mất đi mạng sống, còn trưởng công chúa lại mất đi tình yêu của đời mình!"

Có lẽ do gần mực thì đen, ở cạnh Tạ Mi thời gian dài, ta cũng bắt đầu học được ngôn ngữ của nàng ấy.

Nửa năm sau, Tạ Mi mở một trường nữ sinh tại Kinh Thành, không thu học phí, bất kể giàu nghèo đều có thể nhập học.

Nhưng đời nào có chuyện danh gia vọng tộc cho con gái nhà mình đến trường học. Các cô gái nhà bình dân thì từ lúc mới biết đi đã phải phụ giúp việc nhà. Thế nên chỉ lác đác vài người đăng ký.

Nhưng Tạ Mi không dễ dàng bỏ cuộc, dù chỉ có hai học sinh nhưng ngày nào, nàng cũng dậy sớm đến trường giảng dạy.

Nàng ấy dạy Toán học và rất nhiều kiến thức mới mẻ, ngày nào lâm triều xong, ta cũng đến đó góp vui.

Trường khai giảng được hai năm thì có một nhóm thương nhân Tây Vực đến Kinh Thành, liến thoắng thứ ngôn ngữ gì đó mà không ai nghe hiểu. Chỉ có Tạ Mi cùng những người đàn ông râu quai nón kia trò chuyện vui vẻ. Cuối cùng, nhóm thương nhân này dùng một vạn lượng bạc ròng mua đồ sứ, lá trà và tơ lụa.

Rất nhiều người nhờ vào vụ làm ăn này mà phát tài.

Mọi người bắt đầu ca tụng Tạ Mi là nữ thần, muốn đưa con trai đến trường của nàng nhưng đại tài nữ Tạ Mi thẳng thừng từ chối: "Có trái ớt thì không nhận!"

Đám đàn ông mới hôm trước còn gọi nàng là nữ thần, hôm nay bị cự tuyệt thì nghiến răng nghiến lợi nhao nhao ngoài cửa, mắng nàng thô tục.

Ta ngồi trước cửa, nhẹ nhàng thổi bọt trà, cố nén cười nói: "Các vị nói vậy là sai rồi. Đỉnh cao của thô tục chính là tao nhã. Trong sách có viết: Muốn luyện thần công, xuất kiếm tự cung. Tạ cô nương chỉ nói không nhận người có trái ớt, chứ chưa từng bảo không nhận đàn ông. Các vị muốn nhập học, chỉ cần cắt trái ớt là được mà."

Có hai tiểu cô nương đứng giữa đám đông bật cười ra tiếng. Ngựa non mười ba, mười bốn tuổi vẫn còn háu đá, thẳng thắn lại thích nổi loạn.

Tạ Mi chính là cần những đệ tử như vậy, bèn nhận các nàng vào trường.

Kể từ đó, học sinh xin vào học đường Tạ thị ngày càng đông, đến năm Khai Quang thứ tư đã có hơn trăm người.

Sau đó, ta góp lời khuyên nhủ, tiểu hoàng đế hạ chỉ, mở khoa thi cho phụ nữ.

Từ đây, trời quang mây tạnh, thiên hạ thái bình.

Nhưng tại Vân Châu cách xa nơi này vạn dăm lại dâng lên những ngọn sóng mà ta không lường trước được.

Tiêu Hoán chưa chết.

Hắn lãnh đạo quân đội Vân Châu xuôi xuống phương Nam, đánh thẳng về Kinh Thành, thế như chẻ tre.

Mấy năm nay, dưới sự cai trị của Vinh Dương, triều đình liêm chính, dân chúng an yên. Thế nhưng triều đình từ xưa đã thiếu hụt võ tướng, còn Tiêu Hoán là hoàng tử dùng sức mạnh tự thân tạo lập chiến tích, dùng binh như thần, lại có danh vọng trong quân ngũ. Hắn có thể dẫn quân đánh dẹp như chốn không người cũng không có gì lạ.

Tạ Mi từng kể cho ta nghe về một vị nữ hoàng đế cùng thời đại oanh liệt nhưng sớm nở tối tàn như đóa phù dung của bà.

Dù tài năng và học thức cao đến cỡ nào đi nữa, thế giới này cũng sẽ không chấp nhận việc một người phụ nữ cầm quyền.

Nhưng vị nữ hoàng đế kia thông thạo đạo trị quốc lại am hiểu đạo làm vua, trọng dụng ác quan, đàn áp bá quan, g.i.ế.c chóc vô số mới có thể giữ được ngai vàng không chút lung lay suốt mấy mươi năm.

So với bà, Vinh Dương trưởng công chúa không đủ tàn nhẫn, ta cũng không đủ tàn nhẫn.

Bởi vậy, kết cục của hiện tại, ta không phải chưa từng ngờ tới.

Năm Khai Quang thứ năm, trưởng công chúa bệnh nặng, chuyển đến Yên Sơn hành cung tĩnh dưỡng.

Tiểu hoàng đế viết chiếu thư thoái vị, chỉ định Hàn vương Tiêu Hoán kế vị.

Tất cả đã đến hồi kết thúc, ta bị giam cầm vào tẩm cung.

"Hối hận không?" Tiêu Hoán lúc này mặc long bào, so với lúc trước, trông càng uy nghiêm hơn.

Thành thật mà nói, ta không hề hối hận.

Năm năm qua, ta đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhìn ngắm giang sơn và những khung cảnh mà mình chưa từng được thấy trong đời. Đó là những trải nghiệm đã định sẵn sẽ không bao giờ xuất hiện trong vận mệnh ban đầu của ta, cũng là những kỳ ngộ mà ta sẽ không bao giờ gặp được dù có đứng sau lưng của bất kỳ gã đàn ông nào đi nữa.

Hắn nắm cằm ta, ghé sát vào tai ta, thì thầm: "Trẫm đã nói rồi, những thứ ngươi muốn, trẫm đều có thể cho ngươi."

Nơi này là Trọng Hoa điện - cung điện mà tất cả các sủng phi trong lịch sử đều trú ngụ.

Ta vừa bị cung nhân dẫn đi tắm rửa, cởi bỏ y phục cũ, mặc vào trang phục của phi tần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận