NGỰ CHÍNH
Chương 4
Mùa thu năm Cảnh Hòa thứ bảy, quân trấn giữ biên giới phía Bắc ở Vân Châu nổi loạn, binh lính lũ lượt bỏ trốn. Kết quả là man di kéo nhau tấn công, quấy rối phương Nam. Không có quân đội để chống trả, quan lại các châu khổ sở không kể xiết.
Phò mã của Vinh Dương trưởng công chúa - Thành Quốc Công Thôi Thạch dâng biểu phân trần. Sở dĩ binh lính bỏ trốn là vì biên giới lạnh giá khắc nghiệt mà lương bổng lại quá ít ỏi. Ông ta muốn xin tăng thêm lương thực và ngân lượng để an ủi lòng quân.
Mà thống soái hiện tại của Vân Châu là người cùng tộc với Thành Quốc Công.
Một vị trưởng công chúa cắm rễ khắp triều đình, một vị phò mã vươn cành lá chạm đến biên ải.
Đây chính là lý do Tiêu Hoán sai ta đến đây.
Còn nhớ hôm đó, giữa một đám con cháu thế gia, ta dùng một bức "Sơn Thủy Thiếu Niên Đồ" lọt vào mắt xanh của trưởng công chúa, nhờ đó mà được giữ lại trong phủ.
Ta biết trưởng công chúa chuộng nam sủng và đặc biệt yêu thích những thiếu niên mày thanh mắt đẹp. Cho nên trước đó, ta bảo Tiêu Hoán đưa ta dạo khắp hẻm Liên Hoa, tìm được mười mấy lang quân xinh đẹp, pha trộn ngoại hình của họ, tạo ra một bức tranh thiếu niên tuyệt mỹ.
Nhớ ngày đó, ta nghênh ngang bước vào nam phong quán cùng Tiêu Hoán, sắc mặt hắn xanh xám như muốn ăn thịt người vậy.
Ta thì chỉ sợ thế gian chưa đủ loạn, gọi quy công đến bảo: "Vị huynh đài này của ta là quý nhân đó. Mau gọi những tiểu quan khôi ngô tuấn tú nhất ở đây đến hầu hạ. Càng nhiều càng tốt!"
Quy công kia là kẻ sỏi đời, thấy Tiêu Hoán ăn mặc bất phàm, khí chất cao quý, vội vàng vâng dạ làm theo.
Người đến nơi này đa phần là văn nhân nhã sĩ, còn có không ít công tử thế gia, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được thân phận người trước mặt. Bởi vậy hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta: "Bổn vương còn chưa thành gia thất, ngươi muốn quậy cho dư luận xôn xao à?"
Ta nén cười, không khỏi cười thầm trong bụng: "Vương Gia tuổi trẻ phong lưu, cho dù có bị đồn đại thích đàn ông thì vẫn sẽ là một chuyện được người người ca tụng."
"Không phải Vương Gia luôn phiền lòng vì Kinh Thành có quá nhiều quý nữ ái mộ ngài hay sao? Bây giờ thì tốt quá rồi còn gì."
Hắn liếc nhìn ta, vẻ mặt u ám: "Nếu sau này bổn vương bị ngươi hại không cưới được Vương phi thì ngươi định thế nào cho phải?"
Ta ngẫm nghĩ một lát, trịnh trọng đáp: "Vậy thần nữ nhất định sẽ giới thiệu thật nhiều nam phong quán cho Vương Gia để chuộc tội!"
Mọi việc sau đó còn thuận lợi hơn ta tưởng. Ta vào phủ Vinh Dương trưởng công chúa, trên danh nghĩa là làm thư đồng cho Nguyên Nguyệt quận chúa, nhưng thực tế, hầu hết thời gian của ta đều dùng để vẽ tranh giúp trưởng công chúa giải sầu. Cũng bởi vì vậy, ta ngày càng được tin tưởng, được phép ra vào thư phòng của bà.
Cành liễu trong sân đã nở đầy hoa đỏ, thời gian như thoi đưa, mới đó đã nửa năm trôi qua. Trong nửa năm này, ta và Tiêu Hoán không hề gặp mặt.
Người muốn làm việc lớn phải biết kiên nhẫn và bình tĩnh. Quân cờ một khi đã chôn xuống, khi chưa đến thời cơ thích hợp, tuyệt đối không được tùy hứng lấy ra dùng.
Hôm nay là lần đầu tiên ta rời khỏi phủ công chúa, vì Tô phủ phái người đưa tin đến, rằng Tô lão thái thái ngã bệnh.
Sau khi thỉnh an, dâng thuốc, trở về chủ viện nghe Tô Tri Niên răn dạy một hồi, lại nghe Quách thị chỉ cây dâu mắng cây hòe một trận, cuối cùng ta cũng được trở về căn phòng đơn sơ của mình.
Ta xoa xoa đầu gối. Quỳ hơn nửa ngày, sắp gãy đến nơi rồi.
Cửa sổ nửa mở, bên ngoài gió mát thổi từng cơn, trăng ẩn mình vào mây. thời tiết mùa thu thay đổi thất thường, chỉ sợ đêm nay sẽ đổ mưa.
Ta bước tới, định đóng cửa sổ nhưng không ngờ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Người kia mặc y phục dạ hành, mở cánh cửa sổ còn đang đóng, nhảy vào phòng.
Ta giật thót cả người, phản ứng đầu tiên mà chụp lấy chiếc bình hoa bên cạnh nện vào đầu hắn nhưng bị hắn giữ chặt cổ tay.