NGỰ CHÍNH

Chương 8

Ta che gương mặt đỏ bừng trở về bữa tiệc thì bất chợt đụng phải một người mà ta chưa từng ngờ tới.

Là Tạ Mi.

Ta đã từng gặp nàng ấy tại tiệc mừng thọ của Tô lão thái thái.

Khi đó, ta cảm nhận được trên người nàng toát ra sự tự tin và phóng khoáng vượt khỏi gò bó của lễ giáo trần tục. Ta còn tưởng là do phủ Định Viễn Hầu dạy nàng không để tâm vào chuyện vặt vãnh. Nhưng xem ra, lý do không chỉ có vậy.

Thấy nàng mặc trang phục nữ quan, ta mới biết được, hóa ra sau khi vào cung, nàng không hề tiếp nhận sắc phong, mà trở thành nữ quan quản lý một tư trong sáu cục.

"Không làm phi tần là quyết định của chính ta."

"Bệ hạ chỉ cần thiên kim hầu phủ ở trong cung, còn làm chức vụ gì thì ngài ấy không quan tâm." Lúc nói những lời này, nàng cười đầy tươi tắn và rạng rỡ.

Ta cảm thấy nàng là một người hết sức bạo dạn lại có nhiều ý nghĩ độc đáo, tuy mới gặp gỡ hai lần nhưng cứ ngỡ đã quen biết từ lâu.

"Ngươi không biết đâu, tên cặn bã Lý Huyền đó bám dai kinh khủng. Hôm đó rõ ràng là ma ma của ta trào dâng tình thương của mẹ chăm sóc hắn một đêm. Nhưng tên cặn bã đó tỉnh dậy lại quả quyết ta là ân nhân cứu mạng của hắn, nhét ngọc bội vào tay ta, còn đòi cưới ta nữa chứ."

"Tại sao đám nam chính truyện ngược cứ thích nhận sai người vậy nhỉ?"

Ta kinh ngạc nhìn nàng: "Sao ngươi biết?"

Ta biết được câu chuyện hoang đường rằng thế giới này chỉ là một quyển thoại bản thông qua lời kể của Trí Năng sư thái, còn Tạ Mi biết được bằng cách nào?

Nàng và Trí Năng sư thái cùng đến từ một nơi sao?

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trịnh trọng kể cho nàng nghe về chuyện mình trải qua ở Không Sơn Tự rồi nói ra những nghi vấn trong lòng mình.

Nàng nghe xong thì hết sức phấn khởi, vui mừng kéo tay ta nói: "Lúc ta đọc tiểu thuyết cứ cảm thấy lấn cấn. Một cô nương từ thuở bé đã biết tìm đường sống giữa hiểm nguy trùng trùng mà mẹ kế giăng ra, sao có thể vì yêu một tên cặn bã mà mất hết lý trí được? Cũng may kiếp này ngươi thoát được khỏi hắn."

"Ơn cứu mạng lấy thân đền đáp cái củ cải, người cứu hắn là một bà cụ, ngươi xem hắn có chịu cưới hay không?!"

Lời này thật sự quá thú vị, ta nhịn không được bật cười thành tiếng.

Tạ Mi huyên thuyên lải nhải với ta rất nhiều điều, kể cho ta nghe về quê hương của nàng ấy, về thế giới độc lập hoàn toàn tách biệt với nơi này.

"Ta quê ở nông thôn, trong nhà có một đứa em trai. Năm ta học cấp 3, ba mẹ bảo ta nghỉ học đi làm công. Chính cô hiệu trưởng đến nhà thuyết phục ba mẹ..."

"Sau khi tốt nghiệp đại học, được nhận vào làm việc ở công ty lớn, năm nào ta cũng quyên góp tiền cho trường cũ, còn giúp đỡ hai cô bé lớp dưới. Tiếc là ta bị đột tử trong lúc tăng ca. Cũng không biết hai bé ấy có hoàn thành việc học hay không..."

Mặc dù ta không hiểu hết được những lời nàng nói nhưng vẫn lĩnh hội được vài điều.

Nghĩ mà xem.

Một thế giới rộng lớn mênh mông, một thời đại tự do bình đẳng, không có vương hầu tướng lĩnh, không có thứ bậc tôn ti.

Phụ nữ cũng có thể học tập, thi cử, làm quan, kinh doanh như đàn ông.

Phụ nữ xuất thân bình dân cũng có thể dựa vào tri thức để kiếm sống lập nghiệp.

Tuyệt vời biết bao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận