NGỰ CHÍNH

Chương 5

Trưởng công chúa vẫn giữ nếp sống cũ, còn Thành Quốc Công thì kín tiếng đi nhiều.

Ông ta ru rú trong phủ chừng mười ngày, đến mồng một tháng mười chợt nổi hứng đưa Nguyên Nguyệt quận chúa đến chùa Tam Thanh ở ngọai thành để cúng bái.

Nguyên Nguyệt ra khỏi phủ, tất nhiên ta cũng phải đi theo.

Chúng ta vào chùa thắp hương, nghe chân nhân giảng kinh xong, lúc lên đường xuống núi đã là giờ Mùi.

Ta và Nguyên Nguyệt ngồi chung một cỗ xe ngựa. Tính thêm nha hoàn, bà tử và hộ vệ thì đoàn người có hơn hai mươi người.

Ngọn núi này u tịch, đường lại không quá gập ghềnh. Ta và Nguyên Nguyệt ăn mứt trái cây, cười đùa tán gẫu một lúc, mí mắt không còn giật liên hồi như khi mới ra cửa.

Thế nhưng ta vừa yên lòng được chốc lát thì một mũi tên sắc nhọn xuyên qua rèm cửa, sượt qua tóc mai của ta, ghim thẳng vào thùng xe.

Có người từ trong rừng xông ra, bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c với nhóm hộ vệ. Bên ngoài trở nên loạn cào cào.

Không rảnh bận tâm nửa chiếc khuyên tai bị mũi tên b.ắ.n rụng cùng vết thương đau đớn trên má, ta gõ mạnh vào cửa, nói với xa phu bên ngoài: "Mau lái xe, rời khỏi đây!"

Xa phu dạ một tiếng, siết chặt dây cương, thúc ngựa phi nước đại. Xe ngựa lắc lư dữ dội, Nguyên Nguyệt sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, không ngừng run rẩy. Ta nắm chặt lấy tay nàng, dựa gần nàng một chút, cố giữ nàng ấy thăng bằng.

Xe chạy một lúc thì con ngựa bỗng hý lên, hơi mất khống chế.

Xa phu bị trúng tên, ngã xuống đường.

Ta vén rèm cửa, túm lấy dây cương, cầm roi quất thật mạnh, thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa.

Mặt trời đã khuất sau rặng núi, sắc trời trở nên đen kịt, không trung phủ kín những đám mây dày đặc, nặng trĩu. Là dấu hiệu trời sắp mưa.

Gió trên sườn núi thổi mạnh, những hạt mưa bất chợt rơi xuống đỉnh đầu, trán rồi hai má, kéo theo từng đợt ẩm ướt và lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận