Nghe Nói Tôi Siêu Dữ

Chương 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên đời này làm gì có ai chấp nhận được việc xúc tu của mình bị thắt thành một cái nơ bướm chứ.

Thấy đối phương nổi cơn thịnh nộ, một xúc tu nữa lại quất tới. Lâm Dữu theo phản xạ nghiêng đầu, gió mạnh lướt qua làm tóc mai bay tán loạn, vừa vặn lướt qua tai.

Cô liều mình, dứt khoát ôm lấy xúc tu kia ngay khi nó định quấn qua cổ cô.

Bàn tay trên vai thấy tình hình này cũng hăng hái hẳn lên, nó phấn khích nhào lên xúc tu, bám chặt vào đó.

Lâm Dữu đã biết từ khi ở khách sạn rằng sức lực của bàn tay này có thể sánh ngang với hai người trưởng thành. Giờ phút này, với sự hiệp lực của nó, chỉ cần ba vòng hai vòng, lại có một cái nơ bướm hoàn hảo được thắt trên khung thép.

Lâm Dữu nhìn hai cái nơ bướm thắt lệch một bên này, chợt có chút tiếc nuối vì chúng không đồng thời vươn ra, nếu không có thể thắt thành một cái hoàn chỉnh.

Không biết bàn tay lại nhảy nhót trở về vai cô có nghĩ như vậy không… có trời mới biết nó nghĩ gì, mà lại còn có chút đứng dựng lên vì chưa thỏa mãn, chậm rãi ngoắc ngón trỏ về phía Slender Man.

Rõ ràng là đang chế nhạo nói: “Nhóc con cứ việc tới đi, bọn tôi không hề sợ đâu”.

Lâm Dữu: “…”

Nó ngông cuồng vậy sao?

Slender Man bị thắt hai cái nơ bướm: “…”

Áp suất thấp tỏa ra từ xung quanh anh ta gần như ngưng tụ thành sương mù đen đặc, lúc này chỉ cần khơi gợi một cái là nổ tung ngay.

Trong những hạt đen li ti đang lan tỏa trong không khí, lại có hai xúc tu khác nhú ra. Khe hở trên mặt vốn đã mím thành một đường thẳng cứng đờ, lúc này lại tức giận đến mức bật cười thành hình vòng cung.

Đồng thời, tiếng vo vo chói tai suýt chút nữa xuyên thủng màng nhĩ của Lâm Dữu.

Nhìn lại những xúc tu đang vung vẩy sau lưng anh ta cũng ẩn ẩn có tư thế cuồng loạn, Lâm Dữu biết không ổn, vừa quay đầu lao ra khỏi hàng kệ này chưa được hai giây, đã nghe thấy tiếng đổ sập long trời lở đất phía sau.

…Đây chẳng phải là tức giận đến mức trực tiếp mất kiểm soát rồi sao!

Khung sắt đổ hết hàng này đến hàng khác, Lâm Dữu chạy đến cánh cửa vừa vào, nhanh chóng vặn mở khóa. Lúc quay đầu nhìn lại, Slender Man đã cởi được những xúc tu bị trói trên thanh ngang.

… Quả nhiên, nhiều tay thật là tùy hứng.

Lâm Dữu không dám nán lại lâu hơn, cô chỉ kịp thở dốc một hơi, rồi lập tức đóng cửa lại, cứ kéo dài được giây nào hay giây đó.

Cô vốn cũng không hy vọng mấy trò vặt vãnh có thể gây ra hiệu quả gì lớn đối với những kẻ như Slender Man, có thể trì hoãn được thời gian là đã đạt được mục đích ban đầu.

Không có thời gian tìm lối ra nữa rồi, cứ men theo con đường cũ mà chạy bạt mạng thôi. Lâm Dữu chạy đến ngã ba lúc trước, còn chưa kịp thở đều, ngẩng đầu lên đã thấy hai người chia nhau hành động cũng đang chạy về.

Hai người bọn họ tới đúng lúc thật.

“Chúng tớ tìm được thẻ nhớ rồi, đang định xem bên Dữu Dữu thế nào…” Giản Minh Giai nói rất nhanh, thấy Lâm Dữu vội vàng xua tay bảo cô ấy lát nữa rồi nói, ngơ ngác một lúc: “Sao vậy?”

Người trả lời cô ấy trước là tiếng “ầm” lớn từ xa khi cánh cửa sắt bị ném mạnh vào bức tường đối diện và những xúc tu đen ngòm chui ra từ bên trong.

Cảnh Thanh Hà: “Cái quái quỷ gì vậy???”

“Chạy mau!” Lâm Dữu vội vã nói: “Về thẳng căn hộ!”

Slender Man nổi giận đứng sừng sững ở đó, không cần nói thêm gì nữa, cả ba người lập tức ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về cùng một hướng.

“Rốt cuộc chuyện gì mà anh ta giận dữ vậy?!”

Giản Minh Giai không thể tin được hỏi: “Cậu không phải thật sự định dùng năm bảo hiểm và một ký quỹ để dụ dỗ anh ta đấy chứ?!”

Lâm Dữu còn tranh thủ lúc chạy trốn liếc xéo cô ấy: “Chỉ đùa thôi, tớ có phải loại người đó đâu?”

Cậu chính là loại người đó đó!!

Đối mặt với ánh mắt tố cáo không lời của cả hai, Lâm Dữu nghẹn lời.

“Được rồi tớ thừa nhận.” Cô thành thật nói: “Nhưng tớ cũng không làm gì quá đáng, chỉ là gọi thêm người giúp buộc nơ bướm cho mấy cái xúc tu của anh ta thôi.”

...Như vậy còn chưa đủ quá đáng?!

Dù là Giản Minh Giai hay Cảnh Thanh Hà, đều ý thức được mình hoàn toàn không muốn tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Thảo nào Slender Man giận dữ đến vậy, còn có thể nói gì, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!

Một phút đã qua từ lâu, bàn tay đồng lõa kia vốn còn bám trên vai cô lắc lư theo nhịp, giờ đã về lại sách tranh.

Sau khi lướt qua người đại diện Miller hiện đại đang bị trói gô và vẫn còn đang giãy giụa tại chỗ, cả ba người vội vàng chui qua khe hở bị rạch trên cửa cuốn, một hơi chạy ra được hơn chục mét.

“Còn... ” Giản Minh Giai chạy đến thở không ra hơi: “Còn đuổi theo không?!”

“Không.”

Lâm Dữu chống tay lên đầu gối, quay đầu nhìn lại: “Anh ta đứng ở đó rồi.”

Dưới bóng râm của mái nhà xưởng, Slender Man im lặng nhìn về phía này. Rõ ràng trên mặt anh ta không có ngũ quan, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự giận dữ còn chưa tan biến.

“Tôi cứ cảm thấy anh ta đang nói…” Cảnh Thanh Hà lẩm bẩm: “Giờ chạy cũng vô ích thôi, tôi sẽ tìm được các người.”

“Tôi còn sợ anh ta không đến nữa đây.”

Lâm Dữu nghĩ đến tờ giấy tìm thấy trong nhà kho, chẳng hề để ý vén tóc mai bên tai: “Chờ đấy, sắp giải quyết xong rồi.”

Giản Minh Giai: “Vậy giờ thì sao?”

Vì Slender Man đã không đuổi theo nữa, có phải là không cần...

“Vẫn là về căn hộ thôi.” Lâm Dữu nghe ra ý của cô ấy, cắt ngang lời: “Cậu nhìn thời tiết đi.”

Thu Vũ Miên Miên

Trước khi vào nhà máy không nói là nắng chói chang, ít nhất cũng là trời quang. Vậy mà chỉ trong hơn một tiếng ngắn ngủi này, chân trời đã bị bao phủ bởi những tầng mây đen kịt như sắp trút nước.

Hệ thống rõ ràng đang hạn chế hành động của người chơi, nhắc nhở bọn họ lúc này không thích hợp để chạy lung tung.

Quả nhiên, chân trước vừa bước vào cổng khu chung cư, thì đã nghe thấy một tiếng sấm vang vọng từ xa. Vài hạt mưa rơi xuống trước, ngay sau đó là mưa như trút nước.

Người quản lý râu ria xồm xoàm lại không biết đã lẩn đi đâu rồi, cả ba người trao đổi ánh mắt, quyết định lên phòng Lâm Dữu tổng hợp thông tin trước đã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-18.html.]

“Cái này là tìm thấy trên bàn làm việc trong một văn phòng.” Cảnh Thanh Hà vừa lấy thẻ nhớ ra vừa nói: “…Kích cỡ có lẽ là phù hợp?”

“Thử xem sao.”

Lâm Dữu nhận lấy, mở nắp sau máy quay ra, quả nhiên nhét thẻ vào vừa khít.

Xem ra chính là nó rồi.

Cô khởi động lại máy, hai người kia cũng ghé đầu lại gần. Tuy nhiên, vừa mở video ra, cả ba người đều đồng loạt ngây người.

“Không phải chứ.” Giản Minh Giai muốn sụp đổ tinh thần: “Cái thẻ này bị hỏng rồi hả?!”

“Không đến mức thế chứ?”

Cảnh Thanh Hà cầm lấy máy quay, lật qua lật lại nghịch đủ kiểu, nhưng thế nào cũng chỉ báo “Lỗi dữ liệu”, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã phí công vô ích một chuyến.

Lâm Dữu dựa vào mép bàn, suy ngẫm ra điều gì đó không hợp lẽ.

“Tớ cứ thắc mắc sao anh ta lại hào phóng để bọn mình đi tìm thẻ nhớ như vậy.” Cô nói: “Còn thả bọn mình đi nữa, thì ra là anh ta biết bọn mình căn bản không tìm được thứ gì có giá trị.”

Thẻ nhớ chắc chắn là bị Slender Man lấy đi rồi phá hủy, tờ giấy cô nhìn thấy trong nhà kho cũng rất có thể là bị anh ta xé mất một nửa.

“Tiêu rồi.”

Giản Minh Giai bực bội thở dài một tiếng: “... Chuyện gì thế này.”

“Đừng lo lắng, trời không tuyệt đường người, không thể nào đến đây là đường cùng được.” Lâm Dữu nghiêng đầu: “Vì ngay cả cách tiêu diệt Slender Man mà Miller còn điều tra ra được, lẽ nào anh ta không biết thủ đoạn của đối phương sao?”

“Nếu tớ là anh ta, chắc chắn sẽ để lại đường lui.”

Cô nói: “Ví dụ như thứ cuối cùng mang theo trên người… anh tháo cái máy quay đó ra đi.”

Cảnh Thanh Hà: “…Tháo thật á?”

Chẳng lẽ còn có thể là giả sao, Lâm Dữu liếc mắt một cái, anh ta lập tức ngoan ngoãn bắt tay vào làm. Không có dụng cụ có sẵn trong tay, Cảnh Thanh Hà đành nhặt những chỗ có thể tháo ra, kiểm tra nắp sau không có gì, anh ta lại thử vặn ống kính.

Cái máy quay này là loại có thể tháo rời, nhưng việc tháo ống kính cũng quá tốn sức đi, cứ như có thứ gì đó kẹp bên trong vậy…

Trong lòng Cảnh Thanh Hà mơ hồ có dự cảm, nhưng khi một mảnh giấy nhỏ thật sự khẽ rơi xuống đất, anh ta vẫn kinh ngạc.

… Vậy mà thật sự có?!

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh ta, Lâm Dữu nhún vai.

Những túi áo và đế giày dễ bị kiểm tra đều không an toàn, thứ tiện lợi và tương đối kín đáo nhất trên người Miller chỉ còn lại chỗ này. Chắc hẳn anh ta cảm thấy Slender Man có thể sẽ lấy đi thẻ nhớ, nhưng không rảnh mà tháo máy quay ra.

Đương nhiên, đây cũng là cô cược Miller sẽ để lại đường lui khác, bọn họ hoàn toàn có thể tháo xong máy quay mà không thu hoạch được gì… may mà cả hai đều cược thắng.

“‘Nếu cách đó bị nó phát hiện, ta còn để lại thứ khác’…”

Giản Minh Giai vội vã nhặt mảnh giấy nhỏ lên, cau mày đọc: “‘Ở dưới giường của tôi’?”

“‘Của tôi’,” Cô chợt phản ứng lại: “Nói cách khác là…”

Ba người đồng loạt nhìn về phía chiếc giường của Lâm Dữu.

Lần này còn chưa cần hai người kia phân công, Cảnh Thanh Hà đã tự giác xắn tay áo, hào hứng nhảy phắt lên: "Để tôi khiêng!"

Dời tấm ván giường ra, lau đi lớp bụi dày đặc bám trên sàn, anh ta thử dùng tay sờ vào, quả nhiên cảm thấy một miếng gỗ trong đó có dấu hiệu lỏng lẻo.

Cảnh Thanh Hà nín thở nhấc miếng gỗ đó lên, trong cái hốc lộ ra trước mắt là…

… Một chiếc cà vạt màu đỏ nhăn nhúm và hơi bẩn?

Giản Minh Giai: "… Cái này làm được gì?"

"Có cảm giác," Cảnh Thanh Hà hơi khó chịu dùng hai ngón tay nhặt nó lên: “Hình như quen quen?"

Lâm Dữu tiến lại gần nhìn.

"Quen là phải."

Cô nói: "Kiểu dáng giống cái mà Slender Man hay đeo."

Một câu nói khiến Cảnh Thanh Hà sợ hãi ném ngay cà vạt trở lại hốc.

"Cái cái cái này." Anh ta lẩm bẩm: “Cái này dùng để làm gì, cũng không có hướng dẫn sử dụng?"

"Xem ra là không định để lại."

Lâm Dữu phủi phủi bụi trên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Cứ để đó đi đã… Hình như cả ngày nay chúng ta chưa ăn gì thì phải?"

Hai người kia nhìn ra ngoài trời cũng chợt nhận ra, chẳng biết chẳng rằng lại hết gần nửa ngày rồi, không bổ sung năng lượng thì e là sẽ bị dính debuff mất.

"Hình như chỗ cậu không có gì ăn cả." Giản Minh Giai đảo mắt một vòng, dứt khoát nói: “Vậy tớ xuống lấy lên ít đồ ăn."

"Tôi có trái cây!"

Cảnh Thanh Hà cũng giơ tay lên: “Mấy người muốn quýt hay táo?"

Hai người một người đi lấy đồ ăn chính, một người đi lấy trái cây, trong phòng lại chỉ còn lại Lâm Dữu.

Khiêng giường làm bụi bay lên không ít, cửa sổ hé ra một khe thông gió. Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả, qua khe hở, tiếng mưa nghe rất rõ.

Bầu trời đêm âm u, Lâm Dữu vừa đặt tay lên khung cửa sổ, không xa lại có một tiếng sấm kinh hồn.

Mà ngay trước khi tiếng sấm vang lên, tia chớp đã rọi sáng cả bầu trời, nhờ ánh sáng đó, cô cũng nhìn rõ "người" đang đứng dưới gốc cây bên dưới lầu.

Anh ta có khuôn mặt trắng bệch, trên mặt trống rỗng không có gì, bất động nhìn chằm chằm vào cửa sổ này.

Chính xác hơn là, đang nhìn cô.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận