Tiếng xác c.h.ế.t thối rữa ngã xuống khiến ngay cả người tham gia như Giản Minh Giai cũng cảm thấy ớn lạnh.
Tay chân anh ta vốn đã rũ xuống một cách kỳ quái, khi chạy lên lại trông như sắp rụng rời ra. Khi ngã nhào xuống, đầu anh ta vẫn còn dính liền với thân thể quả thực là một kỳ tích.
Đã thành ra như vậy đương nhiên là không có cảm giác đau đớn, xác c.h.ế.t thối rữa gần như lập tức giãy giụa muốn bò dậy từ mặt đất, kèm theo tiếng vo vo càng thêm the thé, cái miệng rộng ngoác ngoác ngoéo quay sang cắn hai người bên cạnh đã ngáng chân anh ta.
Không rảnh để nghĩ đến chuyện gì khác, ba người cùng nhau hành động mới miễn cưỡng ghì được anh ta xuống.
Cảnh Thanh Hà luống cuống tay chân dùng sợi dây thừng vừa dùng để ngáng chân đối phương trói tay chân xác c.h.ế.t thối rữa, anh ta cố gắng dùng hết sức – nhưng vẫn chưa xong, ngay cả khi không phải là bản thể, sức mạnh của người đại diện cũng rất kinh người, bị trói rồi vẫn vùng vẫy điên cuồng.
Thu Vũ Miên Miên
"Được rồi, việc nặng cứ giao cho anh," Lâm Dữu dứt khoát buông tay, cô vỗ vỗ tay đứng thẳng dậy, cố gắng nhìn về hướng mà xác c.h.ế.t thối rữa đến xem có thể nhìn ra manh mối gì không: “Thanh niên cố gắng lên nhé."
Cảnh Thanh Hà suýt chút nữa đã phải dùng cả thân mình đè lên: "…????????"
"Nhưng—"
Anh ta vội vàng né tránh hàm răng vàng khè đang nhắm vào cổ tay anh mà lao tới của đối phương, lúc này mới kịp nói tiếp: “Nhưng chúng ta thật sự phải tiếp tục ở lại đây sao? Tôi cảm thấy sắp giữ không nổi nữa rồi!"
"Vậy thì đợi đến lúc không giữ được nữa rồi tính?" Giản Minh Giai cũng đã buông tay từ sớm, lúc này đang giơ đèn pin chiếu vào mắt và miệng của xác c.h.ế.t thối rữa: “Chết được khoảng bảy ngày rồi, may mà bây giờ đang là mùa đông."
Cảnh Thanh Hà: "…Vì sao đến cả cô cũng bình tĩnh như vậy?!"
Có vẻ chỉ có mình anh ta là đang hoảng sợ thôi hay sao ấy! Đã nói là cùng nhau hét chói tai cơ mà!
Giản Minh Giai liếc anh ta một cái.
"Tôi học từ ngành y chuyển sang ngành hiện tại đấy, nếu không anh nghĩ tại sao lại đi làm dược sĩ." Cô ấy nói, rồi trả đèn pin lại cho Lâm Dữu: “Mấy môn giải phẫu cũng học không ít – Mấy cái xác giáo viên còn hiền lành hơn anh ta nhiều."
Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở xác c.h.ế.t các loại thì mới bình tĩnh được thôi.
Còn những loại quỷ quái khác thì xin miễn.
“Một tuần, vậy là không lâu.”
Lâm Dữu còn chưa chắc có nên quay lại chỗ xác thối bùng phát để lục lọi không, nghe Giản Minh Giai nói vậy cũng xúm lại: “Còn muộn hơn một chút so với thời gian Emily mất tích.”
Anh ta là ai? Không cần đoán cũng biết.
Vừa nhìn là biết dáng người của người trưởng thành, lại là đàn ông. Dạo gần đây, người mất tích ở thị trấn này mà thỏa mãn cả hai điều kiện này chỉ có một người – Miller, vị khách thuê trọ cũ của cô trước đây.
Nhưng không ngờ anh ta lại xuất hiện ở nhà máy này.
“Nếu thật sự là một tuần, nếu c.h.ế.t ở đây.” Cô nói: “Emily có thể cũng đã lừa anh ta.”
Vẫn dùng lý do cứu người giống vậy, lý do này có tác dụng với Miller hơn là với cô, dù sao anh ta cũng đến để điều tra vụ án trẻ em mất tích.
“…Đợi đã.” Giản Minh Giai chợt phản ứng lại: “Nếu anh ta thật sự c.h.ế.t ở đây, vậy bây giờ cậu cũng tới đây thì chẳng phải dựng Death Flag lên cao ngút trời sao?! Nói thật đi cậu đã nghĩ ra cách đối phó với Slender Man chưa vậy—”
Lâm Dữu: “Uhh, hỏi anh ta có muốn năm loại bảo hiểm một quỹ, bao ăn bao ở đi theo tớ không?”
Giản Minh Giai: “…”
Coi như cậu giỏi.
“Tôi chỉ muốn hỏi tôi còn phải đè tiếp không?”
Cảnh Thanh Hà — người đang âm thầm cố sức mà khó nhọc nói: “Tôi sắp… ây đây là cái gì?!”
“Miller” không nhìn ra hình dạng trước đây vùng vẫy không ít, anh ta vất vả lắm mới lật người một cách mạnh mẽ, suýt chút nữa đã thoát khỏi sự khống chế. Mà thứ bị anh ta đè trước người cũng đột ngột văng ra, đập mạnh vào cẳng chân của Cảnh Thanh Hà.
Không bị đỏ, chỉ là đau đến mức anh ta hít hà liên tục.
“Không sao chứ?” Lâm Dữu thấy cái kia, mắt sáng lên: “...Cái này mang lại đây!”
Chế phục Miller lần nữa cũng không tốn nhiều sức, mà mục tiêu của bọn họ lần này còn rõ ràng hơn – chính là cái máy quay phim cầm tay treo trước n.g.ự.c anh ta.
Vì trước khi c.h.ế.t thì Miller đang điều tra vụ án mất tích, đây chắc cũng là thứ anh ta dùng lúc đó, bên trong có lẽ ghi lại toàn bộ quá trình anh ta gặp Slender Man.
Giản Minh Giai và Cảnh Thanh Hà mỗi người giữ vai của xác thối, Lâm Dữu tháo máy quay phim từ cổ xuống, ngắm nghía cái máy nhỏ bằng bàn tay này.
…Ống kính bị vỡ rồi.
Cô có chút chột dạ, không biết có phải do cú vấp ngã lúc nãy không.
Lâm Dữu thử bật máy. Trong một khoảng tối tăm, màn hình của máy quay phim sáng lên bình thường, nhưng biểu tượng pin đỏ chót ở góc trên bên phải đang nhắc nhở bọn họ là không còn nhiều điện nữa.
“Thời gian có hạn.” Cô lẩm bẩm: “Hay là xem anh ta đã quay được gì… hả?”
Lâm Dữu ngẩn người.
“Không có thẻ nhớ à?” Cảnh Thanh Hà đứng bên cạnh cũng liếc thấy dòng thông báo hiện lên.
“Có lẽ…” Niềm vui vì tìm được manh mối cũng chìm xuống, Lâm Dữu nói: “Bị Slender Man lấy đi rồi.”
Nghĩ lại cũng phải, đã làm thành người đại diện rồi, manh mối làm sao có thể còn nguyên vẹn trên người anh ta được.
Mà ngay khi câu nói này vừa dứt, Lâm Dữu nhanh mắt liếc thấy màn hình máy quay phim lóe lên một cái.
Cô khựng lại, không một tiếng động nhìn qua.
Kính ống kính bị vỡ ra vết nứt, cảnh tượng quay được cũng bị bóng chồng, không được rõ. Nhưng sự thay đổi trước mắt lại khác, rõ ràng cô đang giữ máy quay phim rất vững, nhưng hình ảnh lại tự động rung lắc càng lúc càng dữ dội đến mức vặn vẹo, tiếng điện kêu xèo xèo vang lên.
Giống như có sự tồn tại nào đó đang ảnh hưởng đến từ trường ở đây.
Lâm Dữu đột ngột ngẩng đầu.
Một bóng dáng cao gầy lặng lẽ đứng ở đầu bên kia của hành lang nơi bọn họ đang ngồi xổm.
Chiếc cà vạt ở cổ áo anh ta thắt ngay ngắn, trên khuôn mặt trắng bệch chỉ mơ hồ nhìn ra đường nét lõm xuống của các bộ phận. Hai bàn tay dài đến đầu gối rũ xuống hai bên, vài xúc tu đen ngòm mọc ra từ sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-17.html.]
Lần đầu tiên Lâm Dữu tận mắt nhìn thấy chân thân của Slender Man ở cự ly gần, nhưng điều này không ngăn cản cô theo bản năng mà cảm nhận được đối phương nguy hiểm đến mức nào.
Đây là không xem nổi biểu hiện của người đại diện nữa, cuối cùng định tự mình ra tay sao?
“Chia ra!”
Ngay khi anh ta bước chân, Lâm Dữu quả quyết nhét máy quay phim vào ba lô, khẽ nói: “Mục tiêu là tôi, tôi sẽ dụ anh ta đi, còn mọi người thì đi tìm thẻ nhớ!”
Cảnh Thanh Hà còn muốn nói gì đó, chưa kịp nói đã bị Giản Minh Giai kéo mạnh một cái.
Lối ra phía trước đối diện với hai ngã rẽ, cô rẽ trái, hai người kia rẽ phải.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trong hành lang nhà máy, Lâm Dữu tranh thủ quay đầu lại.
Quả nhiên người Slender Man đuổi theo là cô.
Anh ta cũng không vội, luôn giữ một khoảng cách không quá gần không quá xa. Khuôn mặt vốn thiếu ngũ quan dần nứt ra một khe lệch lạc, hai bên khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị — giống như đang tận hưởng trò chơi mèo vờn chuột này.
Khi nhìn thấy cuối hành lang cuối cùng cũng xuất hiện cánh cửa đầu tiên, Lâm Dữu xông tới vặn mạnh tay nắm cửa.
…Bị khóa trái.
Cô thầm mắng một tiếng, thấy BOSS đuổi theo sau lưng càng lúc càng gần, vội vàng chạy về phía căn phòng tiếp theo.
Lần này thuận lợi không gặp chút trở ngại nào.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Dữu sau khi vào là đóng cửa khóa trái, bên ngoài không còn truyền đến động tĩnh gì. Cô lau mồ hôi, quay người đánh giá nơi mình vừa xông vào.
Có vẻ là nhà kho của xưởng này, Lâm Dữu bật đèn pin, đi xuyên qua các hàng kệ. Ánh đèn lay động qua lại, cô chiếu vào một tờ giấy dán trên tường.
Trên đó viết quy chế của nhà máy.
Chưa kịp mất hứng dời hướng đèn pin, Lâm Dữu bỗng nhiên khựng lại, lại tiến lại gần hơn một chút.
Có lẽ…
Nhìn thấy những chỗ lồi lên tinh tế xuyên qua từ phía sau tờ giấy, cô biết mình đã đoán đúng, nhanh chóng giật phắt tờ giấy kia xuống.
Lật ra mặt sau ra, chỗ lồi lên quả nhiên là mấy hàng chữ nguệch ngoạc nhưng mạnh mẽ. Người để lại nó để không ai dễ dàng phát hiện, đã giấu thông tin ở phía sau tờ giấy in này, rồi dán lại lên tường.
Lâm Dữu nhận ra nét chữ đó, cực kỳ giống với mảnh giấy trong căn hộ.
[Khi cô thấy những dòng này, có lẽ tôi đã c.h.ế.t rồi.
Tôi nghĩ mình đã tìm ra cách để kết thúc mọi chuyện, nhưng, tôi không có cơ hội thực hiện nó nữa rồi.
Dù không biết cô là ai, nhưng tôi hy vọng cô có thể chấm dứt "nó", tôi đã giấu cách thức ở…]
Phần còn lại của lời nhắn và góc dưới bên trái đã bị xé mất, còn bên phải thì để lại chữ ký—— “D. Miller”.
Lâm Dữu: “…”
Manh mối quan trọng nhất biến mất rồi!
Tờ giấy này có ích gì chứ! CÓ! ÍCH! GÌ!
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn gấp nó lại cẩn thận, nhét vào trong người.
…Biết đâu đi thêm chút nữa sẽ tìm được nửa mảnh giấy còn lại, Lâm Dữu nghĩ mà không mấy hy vọng.
Lại đi qua một hàng kệ, cô chợt thấy phía trước có ánh sáng lọt vào. Lâm Dữu nhìn về cánh cửa đang mở toang, nghĩ bụng chẳng lẽ chỗ này thông ra cổng nhà máy, vừa định bước chân đi dò đường thì…
Kẻ xuất hiện ở cửa khiến bàn chân vừa đưa ra của cô phải rụt lại ngay lập tức.
Bộ vest quen thuộc, cà vạt đỏ quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc trắng bệch không cảm xúc.
Lâm Dữu: “…Hi?”
Slender Man không có thời gian chào hỏi con mồi, khe hở trên mặt anh ta càng nứt to hơn.
Trong khoảnh khắc xúc tu tấn công tới, Lâm Dữu lập tức bỏ chạy.
…Cô còn tự hỏi sao bên ngoài cửa không có động tĩnh gì, hóa ra ngay từ đầu vị này đã biết có hai cánh cửa nên trực tiếp đi từ phía bên kia qua!
Lâm Dữu thở hổn hển, hồi tưởng lại vị trí mình vừa đi qua, chạy trốn giữa các hàng kệ, giữa cô và Slender Man vĩnh viễn có một hàng kệ chắn ngang, quả thực có thể gọi là Tần Vương tẩu vị. Hết lần này đến lần khác xúc tu vồ hụt, dù dùng đến cả dịch chuyển tức thời cũng vô dụng.
Slender Man lúc mới đầu còn trêu đùa con mồi, nhưng rồi cũng mất dần kiên nhẫn.
Anh ta nhắm chuẩn khoảng trống khi cô băng qua hàng kệ tiếp theo, trực tiếp lao tới siết cổ cô!
Lâm Dữu theo bản năng dùng tay che cổ, nhưng trong mắt Slender Man, không sao cả, kết cục vẫn vậy thôi.
Ngay trước một giây chạm vào, đột nhiên có một lực nào đó buộc xúc tu kia phải chuyển hướng.
Slender Man: “…”
Hốc mắt sâu hoắm của anh ta chuyển sang cánh tay đã hóa thành xúc tu đen kịt của mình.
Giúp con mồi phản kích là một bàn tay đang nằm trên vai cô, một bàn tay có mặt cắt nhẵn nhụi.
Giờ phút này, bàn tay từng xuất hiện dưới gầm giường, nay đã được thu phục dưới trướng, đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình gấp bội, vô cùng đắc ý vì chiến thắng tạm thời vừa giành được.
Còn đắc ý lại khiêu khích mà giơ chữ “V”.
Và xúc tu kia, bị thuận thế kéo qua hàng kệ, vòng qua thanh xà ngang.
Thắt thành một cái nơ bướm một bên xinh xắn.