Người như Lâm Dữu, một khi đã quyết định làm gì thì luôn rõ ràng chuyện mình sắp làm.
Lại lên lầu trở về căn hộ của mình, sau lưng cô còn có một Giản Minh Giai không sợ lớn chuyện, muốn tận mắt chứng kiến thành quả dọa quỷ của cô. Chỉ tiếc phòng tắm quá nhỏ, đứng hai người có chút gượng ép, người sau đành phải đứng ở cửa thò đầu vào xem.
Quỷ quái trong phó bản về cơ bản đều không thể tách rời khỏi BOSS, vì gương này có thể giao tiếp, vậy thì nguồn tin tức tiếp theo cứ quyết định như vậy đi.
"Đừng giả bộ nữa." Lâm Dữu đưa tay gõ gõ vào khung gương không chút động đậy: “Tôi biết em ở đó."
Không biết có phải là ảo giác không, trong không gian hẹp nửa kín vang lên một tiếng nức nở.
Giản Minh Giai: "..."
Má ơi, đây là dọa người ta khóc rồi hả?
"Êy, tôi đâu có đáng sợ đến vậy."
Nhưng mà ai đó lại không hề tự giác: “Nếu em ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ lật em lại— tất nhiên, nếu em muốn giở trò sau đó, em sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
… Khoan đã, phía sau đã trực tiếp biến thành uy h.i.ế.p rồi đúng không?!
Giản Minh Giai đứng bên cạnh xem đến ngây người, cô ấy hồi tưởng lại tính nết trước giờ của cô bạn thân này, quyết định vẫn nên ngậm miệng yên lặng xem kịch hay thì hơn.
"Em, em đồng ý với chị." Giọng cô bé nhỏ nhẹ: “Lần này em nhất định không gây rối nữa."
Lâm Dữu nghĩ bụng, hóa ra lại thật sự có tác dụng.
Cô cân nhắc một lát, đưa tay tháo gương xuống, treo lại.
Cô bé trốn một góc trong gương cẩn thận thò đầu ra.
Giản Minh Giai vô thức hít một ngụm khí lạnh.
Hai người họ đều đã từng nhìn thấy gương mặt này trong tờ rơi tìm người dán trên cột điện— chỉ hai tiếng trước. Trong ảnh, cô bé tóc xoăn tự nhiên màu vàng nhạt cười rạng rỡ đáng yêu, nhưng bây giờ cô bé trong gương lại hoàn toàn khác.
Làn da trắng nõn lúc ban đầu đã loang lổ màu nâu kỳ quái, nhăn nheo như vỏ cây, mái tóc vàng xơ xác rũ xuống, chỉ có ngũ quan còn có thể mơ hồ nhận ra hình bóng trước đây.
"Xin lỗi." Cô bé ấp úng nói: “Em chỉ muốn dọa chị một chút thôi, không có ác ý."
Cái này cứ để sau đi.
"Em là Emily?" Lâm Dữu hỏi.
Cô bé hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái.
"Em không nhớ." Cô bé đáp: “Muốn gọi thế nào thì tùy chị."
Không nhớ?
Lâm Dữu quan sát cô bé, không thấy dấu hiệu nói dối trên mặt cô bé: "Vậy em còn nhớ được gì không?"
"Chỉ nhớ được một chút thôi."
Cô bé đang những ngón tay vào nhau, không chắc chắn nói: "Trước đây em có ba mẹ rất yêu thương em, còn có… em từng tỉnh dậy ở một nơi có rất nhiều ống dẫn và máy móc. Em nhớ ở đó rất lớn, xung quanh đều là thùng carton và ván gỗ, trên mặt đất thì bẩn thỉu, bên cạnh còn có mấy bạn nhỏ trạc tuổi em…"
Máy móc? Thùng carton?
Lâm Dữu nhanh chóng nghĩ đến địa điểm gần giống với miêu tả này nhất.
"Em nói là nhà máy?"
Emily đảo mắt, khẽ "ừm" một tiếng.
"Chắc là vậy… Tóm lại, lúc đó em ở bên trong đó." Cô bé khẩn cầu: “Nhưng họ vẫn còn bình thường, cầu xin các chị — cầu xin các chị hãy đi cứu họ!"
Đánh giá cô bé trong gương từ trên xuống dưới, Lâm Dữu chợt cười.
"Được thôi." Trong ánh mắt ngạc nhiên của Emily, cô nói: “Cứ giao cho tôi."
"Lâm Dữu—!"
Vốn đang dựa vào tay vịn cầu thang đợi hai người, Cảnh Thanh Hà đang suy tư về nhân sinh, bị tiếng kêu này của Giản Minh Giai làm giật mình suýt chút nữa thì trượt ngã, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng rồi vội vàng lên tiếng: "Sao thế, sao thế, có chuyện gì vậy?"
"Đi." Lâm Dữu chỉ ra ngoài: “Đi xem gần đây có nhà máy nào bỏ hoang lâu năm không."
"Cậu đứng lại!"
Giản Minh Giai không nói hai lời túm lấy tay áo cô.
"Cậu nghĩ xem chuyện này đã qua bao lâu rồi, mấy đứa trẻ bị bắt đi kia dù còn sống thì sao có thể vẫn còn ở đó, lỡ như cậu đi rồi kết quả chỉ gặp Slender Man thì — "
Thu Vũ Miên Miên
Lâm Dữu: "Thế thì càng tốt chứ sao."
Giản Minh Giai: "…"
Ôi mẹ ơi, quên mất trong lòng cái người này đang muốn lấy thẻ mà.
"Hai người…" Cảnh Thanh Hà vẫn còn mơ hồ vì chưa nghe được đầu đuôi câu chuyện: “Đang nói cái gì vậy?"
"Con quỷ trong cái gương ở phòng cậu ấy chính là một bé gái bị Slender Man bắt đi."
Giản Minh Giai giải thích: "Sau đó nó nói nó đã c.h.ế.t rồi, nhưng từng thấy những đứa trẻ khác còn sống khỏe mạnh, bị giấu ở một nhà máy, cầu xin chúng ta đi cứu."
Nghe cô nói vậy, Lâm Dữu bật cười: “Cậu thật sự tin lời nó nói à?"
Giản Minh Giai: "… Hả?"
"Đề cập đến nhà máy một cách quá rõ ràng, trẻ con quả nhiên vẫn là trẻ con." Cô nói: “Hơn nữa, Emily cố ý giấu diếm một điều — nếu như nó đã vào trong gương rồi ở đó rồi, vậy ai là người đã treo nó ở căn hộ này?"
"Đúng là cũng có khả năng là Miller nhặt được đem về, nhưng lỡ như là Slender Man thì sao?"
Giản Minh Giai dựng hết cả tóc gáy.
"Anh ta làm vậy để làm gì?" Cô lẩm bẩm.
"Phong cách hành sự?"
Lâm Dữu nhún vai.
"Từ việc thích giày vò nạn nhân từng chút một đến khi tinh thần họ suy sụp là có thể thấy được rồi."
"Có một trò chơi rất kinh điển." Cô nói: “Tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng phần lớn manh mối dẫn dắt nhân vật chính phát hiện ra chân tướng đều là do anh ta chuẩn bị, sau đó khi cô ta tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể trốn thoát thì lại g.i.ế.c cô ta."
Cô nhún vai: “Có lẽ đây gọi là 'Tôi thích cái vẻ mặt bạn biết rõ chân tướng nhưng vẫn không làm gì được tôi' nhỉ."
"Anh ta còn có thể biến những người đã c.h.ế.t thành tay sai của mình — tóm lại, nếu Emily là tay sai của Slender Man, cũng chính là anh ta bảo Emily dụ dỗ tôi đến nhà máy." Lâm Dữu nói: “Ở đó có thể thật sự có thứ gì đó đang chờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-16.html.]
Còn về là bản thể hay là ai thì khó nói.
Nhưng rủi ro và lợi ích luôn song hành, nhân vật chính của trò chơi đó suýt chút nữa đã phát hiện ra cách tiêu diệt Slender Man rồi.
"Vậy cô thật sự muốn đi?" Cảnh Thanh Hà cứng đờ hỏi.
Đáp lại anh ta là nụ cười của Lâm Dữu.
— Tại sao không thử kế trong kế nhỉ?
Đôi mắt hoa đào cong cong, đuôi mắt hơi xếch lên. Cô cười lên rất đẹp, nhưng lại khiến trong lòng Cảnh Thanh Hà và Giản Minh Giai đồng loạt thắp một nén nhang cho Slender Man.
Đi bên sông lâu ắt có ngày ướt giày, đi đêm lắm có ngày gặp ma mà!
Tuy rằng là ma của ma quỷ.
"Được rồi." Giản Minh Giai dẫn đầu đi xuống lầu: “Vậy thì đi tìm người hỏi thăm xem sao."
Thật đúng là khéo.
Khi họ bước xuống bậc thang cuối cùng, vừa hay có người đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông để râu quai nón rậm rạp, chỉ nhìn cái dáng vẻ ném chìa khóa lên bàn tiếp tân của ông ta thôi cũng có thể đoán ra thân phận — chắc chắn là người quản lý của tòa nhà này rồi.
Lâm Dữu nhanh chóng liếc nhìn bảng tên trên n.g.ự.c ông ta.
"… Ông Silva." Cô hỏi: “Trước đây ở trong thị trấn có nhà máy nào bị phá sản không?"
"Chẳng phải vùng ngoại ô này có sao."
Người đàn ông râu quai nón thuận miệng đáp: "Cứ đi thẳng ra ngoài rồi đi thêm hai mươi mấy phút, nhìn về bên trái sẽ thấy — cô hỏi cái này làm gì?"
"Hỏi vu vơ thôi." Có lẽ là do vẻ ngoài của cô quá dễ đánh lừa, vậy mà thật sự đối phương không hề nghi ngờ gì: “Chỉ là nghe nói hình như có nhà máy nào đó kinh doanh không tốt."
"Ồ ồ, vậy thì cẩn thận nhé."
Ông ta nhắc nhở.
"Ở đó thường không có ai đến đâu, xuống cấp lâu năm nên là nguy hiểm lắm, còn không biết có cái gì nữa đấy."
Ba người vốn định đi đến đó nghênh đón một BOSS nào đó: "… A ha ha ha."
"Nhìn vậy vẫn thấy hơi xa, là vùng ngoại ô mà, cũng khó trách."
Bước ra khỏi cửa lớn của chung cư một đoạn, Giản Minh Giai đưa tay lên che trán, nhìn về hướng mà người quản lý râu quai nón chỉ: “A, tớ thấy có bóng dáng gì đó rồi."
Khi các tòa nhà xung quanh thưa thớt dần, họ cũng đến gần nhà máy hơn.
Diện tích của nhà máy này không nhỏ, ngay cả trên lối đi cho xe cỏ dại cũng mọc um tùm, trông như đã bị bỏ hoang từ lâu. Cửa cuốn bị ai đó vạch cho một đường hở, tuy vẫn cuộn tròn đóng kín, nhưng nếu dùng sức giật lên, vẫn đủ cho một người chui vào.
Chỉ là phải cẩn thận một chút.
Chú ý đừng để bị mảnh kim loại cứa phải, ngay khi Lâm Dữu vừa chui được vào nhà máy, đã bị bụi bặm tích tụ không biết bao nhiêu năm ở bên trong làm cho ho sặc sụa.
"Khụ, khụ khụ!"
Giản Minh Giai đi vào sau cũng không khỏi than thở: “Sao mà nhiều bụi thế này?"
"Chắc là bỏ hoang lâu lắm rồi?" Cảnh Thanh Hà ở lại sau cùng giữ cửa cuốn cũng chui vào, Lâm Dữu nhìn quanh một lượt: “Tối quá."
Bên trong nhà máy hoàn toàn không giống như ánh mặt trời chói chang bên ngoài, ngoài một tia sáng le lói từ cửa cuốn ra thì không nhìn rõ được gì khác.
Lâm Dữu mở túi đeo hông.
"Được rồi, đạo cụ không thể thiếu trong game kinh dị." Cô nói: “Đèn pin năng lượng hạt nhân — đùa thôi, tớ lục được ở vali từ hôm qua."
Trong hai cái vali đó ngoài quần áo để thay và đồ dùng cá nhân ra thì cũng chỉ có cái này dùng được.
"… Cái đèn này có đủ điện không đấy?" Cảnh Thanh Hà vẫn còn nhớ cái đèn lần trước mới dùng được một lúc đã hỏng.
"Tôi mang cả pin dự phòng rồi."
Lâm Dữu bật đèn pin, một luồng sáng trắng xuyên qua bóng tối, chiếu sáng cảnh vật phía trước: “Hay là đi tìm cầu d.a.o điện trước?"
Nói là nói vậy, nhưng ai mà biết cầu d.a.o điện ở đâu. Phương tiện chiếu sáng duy nhất chỉ có đèn pin, Giản Minh Giai vừa đi vừa nơm nớp lo sợ, một tiếng động đột ngột vang lên khiến cô ấy dựng cả tóc gáy.
Cô ấy theo phản xạ giật mình, rồi mới nhận ra là mình vô tình đá phải một tấm xốp.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy còn chưa kịp thở phào thì tim đã treo ngược lên.
Không phải tiếng động do cô ấy gây ra, tiếng động vẫn còn vang lên.
Một thứ gì đó hình người tiến vào tầm mắt của họ.
Khô khốc, gầy guộc, quần áo mỏng manh rách nát treo trên "nó", xương sườn nhô ra rất rõ. "Nó" cao gần bằng người trưởng thành, ngay khi khuôn mặt thối rữa và méo mó kia quay về phía họ, tiếng gào thét vượt xa âm vực của con người gần như muốn xé toạc màng nhĩ của ba người.
… Chói tai quá!
Lâm Dữu bị tiếng thét của xác c.h.ế.t thối rữa kia khiến cô vô thức bịt tai lại, thấy đối phương lảo đảo nhưng lại chạy tới với tốc độ kinh người, cô quay người lại, hai người kia hiểu ý cô ngay lập tức.
— Chạy!
Tuy không biết đây có phải là nhà máy mà Emily nói hay không, trên đường đến đây họ cũng đã vòng qua không ít đường ống và thiết bị bỏ hoang đầy mạng nhện.
Loanh quanh một hồi, tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau phía sau vẫn chưa biến mất.
Vừa rẽ qua một khúc cua, Lâm Dữu giật mình nhận ra mình đã đá phải thứ gì đó.
Không chần chừ, ngay khi nhìn rõ vật đó là gì, cô đã túm lấy Giản Minh Giai, đẩy cô ấy về phía bên kia: “Cầm lấy cái này!"
Giản Minh Giai: "Hả?? Hả?????"
Cô ấy ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo, cùng bạn thân mỗi người ngồi xổm xuống một bên.
"Tớ đếm đến ba." Lâm Dữu nói: “Kéo luôn."
"Một, hai— "
Xác c.h.ế.t thối rữa vẫn đang gào thét chói tai tiến lại gần hơn, tứ chi của anh ta vặn vẹo một cách kỳ dị, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của anh ta.
"Ba!"
Sợi dây thừng chắn ngang đường đột ngột được kéo lên, xác c.h.ế.t thối rữa vì quá vội đuổi theo ba người mà không hề nhìn đường nên đã "ầm" một tiếng—
Ngã sấp mặt.