NẮNG XUÂN

CHƯƠNG 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh đèn sân khấu chiếu lên mặt anh ấy, anh ấy nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười.

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

Không hiểu sao, tôi lại thấy dáng vẻ anh ấy hôm nay đẹp lạ thường.

 

Xung quanh còn có mấy bạn nam huýt sáo trêu chọc.

 

Tôi cảm nhận rõ ràng gò má đang dần nóng lên.

 

Phương Lâm hát chay một bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi".

 

Giọng hát của anh ấy rất dịu dàng, vẻ mặt khi hát cũng rất dịu dàng, cảm giác anh ấy lúc này không giống với thường ngày lắm.

 

Trên đường anh ấy đưa tôi về ký túc xá, tôi hỏi anh ấy: "Anh thích em ở điểm nào vậy?"

 

"Anh cũng không biết nữa, có lẽ là chưa từng gặp cô gái nào khỏe như vậy."

 

Tôi: "???"

 

Phương Lâm dường như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm tôi đang chiếu thẳng vào anh ấy, lập tức đổi lời, "Đương nhiên là vì em xinh đẹp lương thiện, người gặp người yêu, gặp hoa nở, lại còn đẹp như tiên nữ nữa, ai mà không thích chứ."

 

Thế này thì còn tạm được.

 

Tôi hừ một tiếng, "Tạm coi là đạt yêu cầu đi."

 

Tôi và Phương Lâm đã ở bên nhau.

 

Ngày hôm sau khi Hứa Dao biết chuyện, Hứa Chu cũng biết.

 

Tôi không ngờ tôi và Phương Lâm ở bên nhau, Hứa Chu lại phản đối.

 

Dù sao thì Hứa Dao yêu đương anh ấy cũng có phản đối đâu.

 

Hứa Dao là em gái ruột của anh ấy, còn tôi chỉ là em gái nhận giữa đường.

 

Sao anh ấy lại quản tôi còn kỹ hơn cả quản Hứa Dao vậy.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hứa Chu ở dưới ký túc xá bảo Hứa Dao gọi tôi xuống.

 

Anh ấy vừa thấy tôi liền đanh mặt lại, vẻ mặt rất khó coi, "Khương Tầm, em mới quen cậu ta được bao lâu mà đã ở bên cậu ta rồi?"

 

"Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi bảo em tìm bạn trai chỉ là tiện miệng thôi, em không cần phải vì lời nói của tôi mà..."

 

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, cắt ngang lời Hứa Chu, "Em và Phương Lâm ở bên nhau không phải vì lời nói của ai cả, đơn thuần là vì em thích anh ấy."

 

"Hứa Dao và bạn trai cô ấy quen nhau chưa đến một tuần đã ở bên nhau rồi, anh cũng có nói gì đâu, sao lại chỉ nói riêng em."

 

Hứa Chu nghe tôi nói xong, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt, anh ấy mím môi, quay đầu đi trông có vẻ hơi chật vật.

 

Tôi nghĩ có lẽ tôi nói hơi quá, ngập ngừng bổ sung thêm một câu, "Anh, em không có ý trách anh đâu, em thật sự rất thích Phương Lâm, anh ấy đối xử với em cũng rất tốt, anh không cần lo lắng."

 

Sắc mặt Hứa Chu không hề khá hơn vì lời nói của tôi, ngược lại còn tái thêm hai phần, anh ấy bỏ lại một câu, "Đừng gọi tôi là anh nữa, tôi không phải anh trai em."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-xuan/chuong-7.html.]

Rồi anh ấy quay lưng bỏ đi.

 

Tôi thở dài một hơi, anh ấy giận rồi, xem ra vẫn là tôi nói nặng lời quá.

 

Để hôm khác tôi đến xin lỗi anh ấy vậy.

Hứa Dao nghe tôi nói xong, giật mình tái mét mặt, "Tiêu rồi, anh tớ sẽ không phải lòng cậu đấy chứ."

 

Tôi vẫy tay, "Không thể nào đâu, chắc là vì anh ấy không hợp với Phương Lâm nên mới không muốn tớ và Phương Lâm ở cùng nhau thôi."

 

Hứa Dao vẻ mặt hơi mờ mịt, "À, là vậy sao?"

 

"Chắc chắn rồi, lần đầu gặp mặt hai người họ đã suýt đánh nhau mà."

 

Tôi tin chắc vào suy nghĩ của mình.

 

Hứa Dao gật đầu cũng đồng tình, "Xem ra là tớ nghĩ nhiều rồi."

8

 

Vào kỳ nghỉ hè, bố tôi bảo tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, hay là đi thi bằng lái xe đi.

 

Sau khi bố tôi nhiều lần nhắc đến "chiến tích" vẻ vang của ông ngày trước, rằng mỗi lần đi thi bằng lái xe đều đậu ngay từ lần đầu.

 

Tôi vỗ vỗ ngực.

 

Chuyện này có gì to tát đâu, có tay là làm được hết.

 

Phương Lâm biết tôi sắp thi bằng lái xe thì bảo anh ấy cũng vừa hay muốn thi.

 

Thế là hai đứa chúng tôi đăng ký cùng một trường dạy lái xe, tìm cùng một huấn luyện viên.

 

Khoa 1 là phần thi lý thuyết, tôi luyện đề vài ngày, thấy ổn ổn là chuẩn bị đi thi.

 

Tôi đúng là nằm mơ cũng không ngờ đi thi lại phải đến sớm xếp hàng như vậy.

 

Địa điểm thi không quá xa nhà tôi nên tôi không làm phiền huấn luyện viên đưa đón.

 

Trời chưa sáng, tôi đã mắt lim dim, nửa tỉnh nửa mê đứng dưới cột đèn đường gần nhà chờ Phương Lâm đến đón.

 

Chẳng mấy chốc anh ấy đã đến, cưỡi trên chiếc xe điện nhỏ màu hồng, từ xa đã nhìn tôi cười.

 

Hàm răng trắng đều tăm tắp của anh ấy sáng lóa trong đêm.

 

Sau khi dừng trước mặt tôi, anh ấy lấy chiếc áo khoác denim đang vắt trên đùi khoác lên cho tôi, "Biết ngay là em sẽ không mặc áo khoác mà, sáng sớm trời lạnh, anh đã chuẩn bị sẵn cho em một chiếc."

 

Tôi siết chặt áo khoác, ra hiệu anh ấy cúi đầu.

 

Sau khi anh ấy cúi xuống, tôi nhanh chóng hôn chụt một cái lên má anh ấy, "Phần thưởng."

 

Phương Lâm ngây người, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng một tầng hồng nhạt.

 

Anh ấy có chút luống cuống đội mũ bảo hiểm cho tôi, rồi lại tự đội cho mình.

 

Tôi nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương của anh ấy, không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Sao mà ngốc nghếch thế không biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận