"Hứa Dao? Khương Tầm? Hai đứa làm gì ở đây vậy?"
"Anh, bọn em..."
Tôi nóng lòng ngẩng đầu muốn xem "chính chủ".
Áo khoác da nhỏ, quần bó sát, giày lười, combo ba món của "thanh niên phong cách lạ".
Tôi im lặng, khẩu vị của tôi trước đây có vẻ hơi khác người nhỉ.
Bên cạnh có một bàn tay vươn tới vỗ vai tôi, "Nhìn gì đấy? Khương Tầm."
Tôi quay đầu nhìn sang, là một anh chàng đẹp trai mắt một mí, hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: "Hứa Chu?"
Anh chàng đẹp trai mắt một mí chau chặt mày, "Không nhận ra tôi à?"
Hứa Dao hiểu ý giải thích, "Khương Tầm bị ngã mất trí nhớ rồi, chỉ quên mỗi mình anh thôi."
Đột nhiên một cơn gió thổi đến làm bay chiếc mũ của tôi.
Hứa Dao chạy đi nhặt mũ giúp tôi.
Tôi với cái băng trên trán đứng tại chỗ cảm thấy thật ngượng ngùng.
Hứa Chu nhìn thẳng vào trán tôi, ánh mắt không chút khách khí, "Ngã thật à?"
Tôi ngây ngốc trả lời, "À, vâng."
"Mất trí nhớ là quên mỗi mình tôi thôi à?"
"À, đúng vậy."
"Ngã rồi không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài làm gì?"
Đối diện với ánh mắt đầy xuyên thấu của Hứa Chu, tôi nuốt nước bọt, "Ở nhà buồn quá, ra ngoài hít thở chút không khí."
Hứa Chu cười khẩy một tiếng, "Hít thở không khí mà hít thở tận đây cơ à."
"..."
"Khương Tầm, dù em thật sự quên hay giả vờ quên, tôi chỉ xem em là em gái thôi." Giọng anh ấy có chút bất lực.
Tôi chợt nhớ ra, Hứa Dao từng nhắc đến Hứa Chu, nói rằng anh ấy cứ mỗi dịp lễ Tết đều phát phong bao lì xì lớn cho cô ấy.
Nghĩ đến đây, tôi có chút phấn khích hét lên, "Anh trai!"
Hứa Chu thân thể rung lên, buột miệng đáp: "Em gái."
Hai chúng tôi cứ như đang trong một buổi nhận người thân long trọng.
Cuối cùng, tôi vui vẻ nhận lấy phong bao lì xì lớn tám ngàn tám của Hứa Chu sau khi nhận anh làm anh trai.
Cần gì đàn ông? Nhận anh trai vẫn là thơm nhất.
Trên đường về nhà, tôi vỗ vai Hứa Dao, "Từ nay về sau, hai chúng ta chính là chị em kết nghĩa rồi."
Hứa Dao lộ vẻ cảm động, mong đợi hỏi: "Sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Bởi vì Hứa Chu sau này sẽ là anh trai ruột của tớ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hứa Dao mặt đầy kinh ngạc.
Cô ấy im lặng một lát rồi do dự mở miệng: "Là bố tớ với mẹ cậu hay mẹ tớ với bố cậu, nói đi, tớ chịu đựng được."
Tôi lập tức bị hỏi đến ngớ người.
Hứa Dao lộ vẻ bi tráng: "Chẳng lẽ... bố tớ với bố cậu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-xuan/chuong-2.html.]
Lúc đó tôi không khỏi nghi ngờ rốt cuộc là tôi ngã đập đầu, hay là Hứa Dao mới ngã đập đầu.
Tôi đành phải nói cho cô ấy biết.
Tôi bị sự hào phóng của Hứa Chu làm cho cảm động.
Quyết định không theo đuổi anh ấy làm chồng nữa, nhận anh ấy làm anh trai để ôm chặt lấy đùi vàng của anh ấy.
2
Trường học cách nhà tôi không xa.
Sau khi tôi tháo băng.
Tôi phớt lờ ánh mắt đáng thương của bố, từ chối lời đề nghị đưa tôi đi.
Kiên quyết giữ vững tinh thần "tàn nhưng không phế", tôi hiên ngang bước lên xe buýt.
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã hối hận.
Trên xe chật kín chỗ.
Tôi tay bám vào dây nắm, mặt hiện rõ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Chú tài xế đột nhiên phanh gấp một cái, tôi liền lao mạnh về phía trước.
Đụng vào một anh chàng.
Cứng ngắc, làm đầu tôi đau điếng.
Tôi vội vàng đứng dậy, liên tục xin lỗi.
"Tay cậu..." Anh ấy nén cười, chỉ vào tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, đúng là "mạnh tay thành kỳ tích", tôi đã kéo bật cái dây nắm trên xe ra.
"..." Tôi im lặng.
Dì bán vé: "Cô bé, năm mươi nghìn một cái, một trăm nghìn một đôi."
Sau khi tôi xuống xe, anh chàng kia cũng xuống theo.
Anh ấy xin WeChat của tôi.
Lấy danh nghĩa đẹp đẽ là sau này có đánh nhau thì sẽ dẫn tôi đi "hậu thuẫn".
Tôi: "???"
Vì anh ấy cùng trường với tôi, để bịt miệng anh ấy, tôi đành phải thêm bạn.
"Tôi là Phương Lâm."
"Khương Tầm."
Về đến ký túc xá, Hứa Dao hỏi sao tôi lâu thế mới tới.
Tôi vung tay một cái, "Trên đường gặp bà cụ qua đường, tớ đi phát huy tinh thần Lôi Phong rồi."
Hứa Dao đặc biệt dễ lừa, không hề nghi ngờ lời tôi nói.
Thậm chí còn khen tôi là "thanh niên ba tốt" do Đảng bồi dưỡng nên.
Tôi khẽ ho hai tiếng, có chút chột dạ.
Hứa Dao nhắc tôi: "Chỉ một tuần nữa là sinh nhật Hứa Chu rồi, hai ngày nữa chúng ta đi chọn quà đi."
"Đó là điều đương nhiên, sinh nhật anh mình thì phải chọn quà thật cẩn thận chứ."
Hứa Dao nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.