NẮNG XUÂN
CHƯƠNG 1
Tôi bị mất trí nhớ, nhớ tất cả mọi người, nhưng duy nhất quên anh ấy.
Anh ấy lộ vẻ bất lực, "Khương Tầm, dù em thật sự quên hay giả vờ quên, tôi thật sự chỉ xem em là em gái."
Tôi gật đầu, trong lòng thầm vui sướng, có thêm một người anh trai hời, mỗi dịp lễ Tết lại có thêm một phong bao lì xì lớn thì làm sao mà thiệt được chứ.
Vì phong bao lì xì lớn, sau đó mỗi lần gặp mặt tôi đều ngọt ngào gọi một tiếng, "Anh trai."
Sau này, anh ấy lại ôm mặt khóc nức nở trước mặt tôi, "Cầu xin em, đừng gọi tôi là anh trai nữa, đừng ở bên người khác."
1
Đúng là họa vô đơn chí, tôi đi bộ bình thường ở trường mà cũng bị ngã, thế là mất trí nhớ.
Cái vụ mất trí nhớ của tôi cũng khá lạ, chỉ quên duy nhất một người.
Hứa Chu.
Hứa Dao đến tìm tôi để mách nước, "Hứa Chu cầm một vé xem phim ra ngoài rồi, tớ thấy có điềm, chúng ta đi theo dõi anh ấy đi."
Trán tôi vẫn còn quấn băng, chậm rãi hiện lên ba dấu chấm hỏi, ???.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hứa Chu là ai? Tại sao phải theo dõi anh ấy?"
"Cậu ngã ngốc rồi à? Hứa Chu là anh trai tớ mà."
Tôi vẫn còn ngơ ngác, "Thế sao phải theo dõi anh ấy? Anh ấy là con riêng của bố cậu à?"
Hứa Dao bị tôi hỏi đến đờ người ra, "Hả? Xem ra cậu đúng là ngã ngốc thật rồi."
Ngay sau đó, Hứa Dao kể cho tôi nghe một câu chuyện về một cô gái kiên cường, sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên đã bền bỉ không ngừng, dũng cảm theo đuổi tình yêu.
Thôi được, thực ra là một câu chuyện về một đứa dại trai ngày qua ngày không ngừng bám theo "nam thần".
Tỏ tình nhiều lần, nhưng mãi mãi chỉ nhận được một câu trả lời, "Tôi chỉ xem em là em gái."
"Không phải chứ, một người sắc nước hương trời như tớ mà cũng không hạ gục được anh ấy sao?"
Hứa Dao nhìn tôi bằng ánh mắt như thể chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ đến thế bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-xuan/chuong-1.html.]
Tôi đành chịu thua trước, ho khan nhẹ hai tiếng để che giấu.
"Thôi được, đi xem anh cậu kiếm được cô tiên nữ nào."
Nhân tiện xem thử Hứa Chu đẹp đến mức nào, mà lại khiến một người xinh đẹp như hoa như tôi lại cứ mãi lưu luyến không quên.
Đội một cái mũ, lén lút ra khỏi nhà mà không cho bố mẹ tôi biết.
Sau đó tôi và Hứa Dao đến cổng rạp chiếu phim, nhìn nhau không nói nên lời.
"Anh ấy xem suất nào vậy?"
"Tôi không biết."
"..."
"Cậu biết được cái gì hả?"
"..."
Thế là hai đứa đành ngồi ôm cây đợi thỏ ở cổng rạp chiếu phim.
Còn chưa đợi được Hứa Chu, thì đã thấy học trưởng Tần Hàng, giáo viên chủ nhiệm lớp họ đi tới.
"Đợi Hứa Chu à, cậu ta đang ở phía sau kìa."
Hứa Dao ghé sát vào hỏi nhỏ: "Học trưởng, anh có thấy anh tôi hẹn hò với ai không?"
"Hẹn hò? Không có đâu, hôm nay là hoạt động do khoa bọn anh tổ chức, xem phim 'Tôi và Tổ Quốc Tôi', được cộng tín chỉ đấy."
"..."
Đợi Tần Hàng đi rồi, tôi thở dài thườn thượt, "Dao à, cái từ 'đáng tin cậy' ấy, chẳng dính dáng tí nào đến cậu cả."
Tôi cũng hơi hiểu vì sao một tiên nữ như tôi lại không thể 'hạ gục' được Hứa Chu rồi.
Tôi lặng lẽ mở WeChat ra, đổi biệt danh cho Hứa Dao.
Đồng đội heo vạn năm có một.